TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 402

Malin Stoltz. Cô chợt nghĩ đến Munch, nhận cuộc gọi rồi biến mất. Cô hy
vọng ông không sao. Có thể lúc này ông thậm chí đã tóm được Malin. Tìm
được cháu ngoại. Mia khẽ mỉm cười Cô không muốn thế giới thấy cô thực
sự nghĩ nó tồi tệ thế nào.

“Chào Karen.”
“Chào Mia.”
“Cám ơn chị đã gọi. Chị tốt quá. Xin lỗi nếu tôi có vẻ hơi cáu, nhưng chỉ

vì chúng tôi quá bận rộn công việc.”

“Có chuyện gì ư?” Karen hỏi, vẻ lo lắng.
Cô ta quan tâm đến Holger, Mia nghĩ. Bây giờ càng thấy rõ.
“À không, chỉ là áp lực thường ngày,” Mia nói dối. “Chị tìm được chìa

khóa rồi chứ?”

“Vâng, tôi có đây,” Karen nói. “Để tôi khoác áo đã.”
“Xe nằm đó lâu chưa?”
“Tôi không biết,” Karen nói, dẫn cô ra cửa, theo cầu thang xuống tầng

hầm để xe. “Sáng nay tôi mang rác xuống - chị biết thực ra đó không phải
việc của tôi, nhưng chúng tôi đều phải gánh thêm khi mọi người bận - và
khi đó tôi nhìn thấy chiếc xe. Tôi không biết nó đã nằm đó bao lâu.”

“Sao cô ta không về nhà bằng xe nhỉ?” Mia nói to suy nghĩ của mình.
“Tôi không biết,” Karen nói, dẫn cô vào bãi đậu xe.
Hãy bay như con bọ dừa, Mia. Không bao giờ được quên điều đó.
Những lời của bà nội cô trên giường bệnh. Mia không còn cảm thấy cô

có thể bay. Karen trạc tuổi cô, có lẽ hơn một chút, nhưng người trông gọn
hơn nhiều. Trẻ hơn. Dịu dàng hơn. Không một nếp nhăn. Cô ta không phải
mang gánh nặng cả thế giới trên vai. Cô ta làm việc ở một nhà dưỡng lão.
Cách biệt thế giới, không như cô cảnh sát điều tra nhạy cảm đã quá mệt
mỏi này. Mia mệt mỏi lắm rồi. Cơ thể cô có thể cảm nhận được nó. Cô đã
cố đeo bám quá lâu. Để là Mia Ánh Trăng. Hoàn toàn cô đơn trong thế giới
này. Chuyến đến nghĩa trang đã làm cô hiểu được điều đó. Bây giờ cô có
thể ngừng lăn lộn. Cô lại cứng người, mỉm cười với người phụ nữ phúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.