TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 409

“Ông là ai? Ông đang làm gì ở đây?”
“Munch, Cảnh sát Oslo, Đội Điều tra Trọng án,” Munch nói, vẫn chưa

tỉnh hẳn khi đi qua chỗ bà ta ra ngoài. “Bà thấy Karen đâu không?”

“Karen?” Bà quét dọn hốt hoảng. “Cô ấy đã hết ca làm. Tại sao?”
“Tôi cần mượn điện thoại,” Munch nói, loạng choạng đến quầy lễ tân.
“Này, không được. Chờ đã. Ông không thể…”
“Munch, cảnh sát. Mẹ tôi nằm ở đây,” Munch lẩm bẩm rồi nhấc máy.
Ông cầm máy, cảm thấy người vẫn lảo đảo. Công nghệ hiện đại cái đếch

gì, bây giờ ông không nhớ số điện thoại nào. Ông gọi Tổng đài hỏi đáp, yêu
cầu được nối máy với Trụ sở Cảnh sát Grønland. Cuối cùng có người trả lời
và ông yêu cầu nối cho ông nói chuyện với đội đặc biệt. Ludvig nhấc máy.

“Grønlie.”
“Munch”
“Holger, anh biến đâu thế.”
“Tôi không có thời gian giải thích. Ludvig, Mia có đó không?”
“Cô ấy đi rồi.”
“Anh nói ‘đi’ là thế nào? Cô ấy đâu?”
“Cô ấy không có đây,” Ludvig nói.
“Thế đếch nào…” Munch nói. “Gabriel có đó không?”
“Munch…” Ludvig bắt đầu.
“Nối máy cho tôi nói chuyện với Gabriel. Cậu ta có thể tìm theo số điện

thoại của cô ấy. Nối máy với Gabriel cho tôi.”

“Munch!” Ludvig lại nói.
“Vì Chúa, Ludvig. Cho tôi nói chuyện với Gabriel!”
“Cháu ngoại anh đã mất tích,” Ludvig nói ở đầu dây kia.
Munch đứng chết lặng.
“Marion mất tích,” Ludvig nhắc lại. “Có người vào căn hộ bắt nó. Nhưng

mọi việc sẽ ổn, Munch. Chúng ta đã bắt được Stoltz. Cô ta đến trình diện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.