TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 52

Munch nhanh chóng đứng dậy, vươn người cho hết mỏi, đi vội về phía

nhà.

“Vậy cô nghĩ thế nào?”
“Tôi nghĩ chúng ta cần đồ ăn,” Mia nói. “Tôi đã hâm nóng xúp.”
Munch vào phòng khách, lại ngồi xuống chiếc ghế tựa. Những tấm ảnh

không còn bày bừa trên bàn, mà được thu gọn vào tập hồ sơ.

Mia xuất hiện, không nói gì, đặt tô xúp nóng hổi xuống bàn trước mặt

ông. Rõ ràng cô đang mải suy nghĩ, ông thấy vẻ mặt của cô: cô đang chìm
trong suy nghĩ và không muốn bị làm phiền. Ông lẳng lặng ăn xúp rồi đợi
cô ăn xong mới khẽ ho để cô chú ý.

“Pauline Olsen. Một cái tên kiểu cũ đặt cho cô bé sáu tuổi,” Mia nói.
“Nó được gọi là Line,” Munch bảo.
“Cái gì?”
“Nó được đặt theo tên bà ngoại, nhưng người ta luôn gọi nó là Line.”
Mia Krüger nhìn với vẻ mặt ông không dò xét nổi. Cô vẫn đang còn

ngập trong suy nghĩ.

“Line Olsen,” Munch nói tiếp. “Sáu tuổi, mùa thu này sẽ đi học. Một

người tình cờ đi qua nhìn thấy nó bị treo trên cây ở Maridalen. Không có
dấu hiệu bị tấn công tình dục. Bị giết vì quá liều Methohexital. Lưng vẫn
đeo cặp. Cặp nhét đầy sách của trường, chứ không phải sách của nó vì như
tôi đã nói, nó mới chuẩn bị đi học. Hộp bút chì, thước kẻ, tất cả sách đều
được bọc giấy báo, không có dấu vân tay. Không hiểu tại sao toàn bộ sách
đều dán nhãn với tên Toni J. W. Smith, chứ không phải tên nạn nhân. Váy
áo sạch sẽ, vừa mới là ủi. Theo mẹ nó thì không có cái nào là của nó. Tất cả
đều mới.”

“Búp bê,” Mia nói.
“Xin lỗi, cô bảo sao?” Munch hỏi.
Mia mắt sáng chậm rãi rót đầy cốc rượu. Cô đã lấy chai cô nhắc trong

bếp khi ông ra ngoài và bây giờ nó đã cạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.