TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 51

11

M

unch ngồi trên phiến đá ngắm mặt trời đang lặn phía chân trời. Ông

vẫn luôn nghĩ Hønefoss yên tĩnh - buổi tối nằm trong phòng ít khi nghe
thấy tiếng ồn - nhưng như thế chưa là gì so với nơi này. Ở đây thật sự tĩnh
lặng. Và đẹp. Đã rất lâu Munch chưa được thấy cảnh nào giống thế này.
Ông có thể hiểu tại sao cô lại chọn nơi đây. Sự tĩnh lặng nhường ấy. Và
không khí trong lành. Ông hít rất sâu qua mũi. Thật sự độc đáo. Ông xem
giờ trên điện thoại di động. Hai tiếng đã trôi qua. Cũng lâu rồi đấy, nhưng
cô có thể có toàn bộ thời gian trên thế gian này. Vả lại ông cũng không định
đi đâu. Có lẽ ông chỉ nên ở đây? Theo gương cô, vứt bỏ điện thoại di động.
Phớt lờ thế giới? Hoàn toàn buông bỏ. Không được, còn phải nghĩ đến
Marion; ông không bao giờ có thể bỏ cô cháu ngoại, ông không mấy quan
tâm tới ai khác. Nhưng rồi ông bắt đầu cảm thấy có tội. Hình ảnh mẹ ông
ngồi xe lăn trên đường đến buổi cầu nguyện hiện lên trong đầu. Ông hy
vọng buổi lễ diễn ra êm thấm. Đó chính là việc của ông. Chở bà tới lễ cầu
nguyện mỗi sáng thứ Tư. Ông không hiểu sao bà cứ nhất định đòi đi; trước
đây bà đâu phải người sùng đạo; bây giờ có gì khác đâu. Tình huống ấy làm
Munch cảm thấy không thoải mái, nhưng mẹ ông đã ở cái tuổi hiểu rõ suy
nghĩ của mình.

“Holger?”
Dòng suy nghĩ của Munch bị giọng Mia gọi vọng từ trong nhà làm gián

đoạn.

“Cô xem xong chưa?”
“Tôi nghĩ là xong rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.