TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 49

“Ừ, tôi biết. Tôi biết chứ,” Munch thở dài, nặng nề ngồi xuống chiếc ghế

tựa. “Tôi biết tại sao cô lại ẩn náu ở mãi tận nơi này. Không dùng cả di
động ư? Rất khó lần theo dấu vết của cô.”

“Đó chính là điều tôi muốn,” Mia khô khan.
“Tôi hiểu. Tôi hiểu mà.” Munch lại thở dài. “Cô muốn tôi đi ngay bây

giờ không?”

“Không, anh có thể ở lại một lát.”
Đột nhiên Mia cảm thấy không chắc chắn. Hai luồng suy nghĩ. Cho tới

lúc này, cô thấy mình đã hạ quyết tâm dứt khoát. Cô lục túi quần, nhưng
không tìm được viên thuốc nào. Không phải cô muốn uống, nhất là khi
Holger Munch đang ở đây, nhưng một chút rượu cũng tốt.

“Vậy cô nghĩ sao?” Munch hỏi, hơi nghiêng đầu.
“Tôi nghĩ sao về cái gì mới được chứ?”
“Cô sẽ đọc qua nó chứ?”
Ông hất hàm về phía tập hồ sơ trên bàn.
“Tôi nghĩ là không,” cô đáp, quấn chặt chăn quanh người.
“Thôi được,” Munch đáp, nhấc điện thoại di động.
Ông bấm số của anh thanh niên đầu bù tóc rối.
“Tôi, Munch đây. Anh có thể tới đón tôi được không? Tôi đã xong việc ở

đây.”

Mia Krüger lắc đầu. Ông vẫn không thay đổi. Biết chính xác cách làm

người khác phải theo ý mình.

“Anh đúng là đồ ngốc.”
Munch lấy tay che máy.
“Cô bảo sao?”
“Thôi được. Thôi được. Tôi sẽ xem qua và chỉ thế thôi đấy.”
“Thôi khỏi đón nhé. Tôi sẽ gọi lại anh sau.”
Munch tắt máy, dịch ghế lại gần bàn.
“Vậy ta làm gì với nó đây,” ông hỏi, đặt tay lên tập hồ sơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.