TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 48

Holger Munch đang ngồi trên xô pha, chân gác lên bàn, mỉm cười nhìn

cô.

“Anh đúng là đồ ngốc,” Mia thở dài. “Tôi có thể đã bắn chết anh.”
“Ô, tôi không nghĩ thế” Munch cười đứng dậy. “Tôi đâu phải mục tiêu.”
Ông vỗ bụng, miệng thoáng cười. Mia đặt khẩu súng xuống bậu cửa sổ,

tiến đến ôm hôn người đồng nghiệp cũ. Mãi tới lúc đó cô mới nhận ra mình
bị lạnh. Cô không mang giày hay mặc đồ đầy đủ, những viên thuốc uống
tối qua vẫn chưa rã hết trong người. Bản năng trỗi dậy trong cô, cho cô sức
mạnh mà cô không có. Cô gieo mình xuống xô pha, quấn chặt tấm chăn
mỏng quanh người.

“Cô ổn chứ?”
Mia gật đầu.
“Tôi không có ý làm cô sợ. Tôi có làm cô sợ không?”
“Hơi sợ một chút,” Mia thú nhận.
“Xin lỗi. Tôi đã tự pha trà. Cô muốn uống chút không? Lẽ ra tôi đã pha

cà phê, nhưng không biết vận hành cái tàu vũ trụ này của cô.”

Mia mỉm cười. Đã rất lâu cô không gặp lại bạn đồng nghiệp này, nhưng

lối trêu chọc nhau thì vẫn như cũ.

“Nước trà cũng tốt mà.” Mia lại mỉm cười.
“Cho tôi mấy giây,” Munch cũng cười rồi vào bếp.
Mia liếc nhìn tập hồ sơ nằm trên bàn. Cô không có điện thoại bàn, không

mạng hay đặt mua báo, nhưng không khó để thấy có chuyện gì đó đã xảy ra
ở thế giới bên ngoài. Chắc phải là chuyện quan trọng; quan trọng tới mức
Holger Munch phải đáp máy bay, lên ô tô và thuyền máy tới nói chuyện với
cô.

“Ta đi thẳng vào việc hay cô muốn nói chuyện lặt vặt trước?” Munch lại

cười, đặt tách trà trên bàn trước mặt cô.

“Tôi không dính dáng vào vụ nào nữa đâu, Holger ạ.”
Mia lắc đầu, nhấm nháp tách trà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.