TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 46

ngừng trong phòng trước khi miễn cưỡng bước thêm vài bước vào hẳn bên
trong, ông lại gõ một cánh cửa mở hé khác và bước vào phòng khách. Căn
phòng rất ít đồ đạc; một chiếc bàn, một chiếc xô pha cũ, vài chiếc ghế tựa,
lò sưởi ở góc phòng. Cảm giác chung khá kỳ lạ, tựa như đây không phải
nhà, mà chỉ là nơi để ở; không tranh ảnh, không đồ dùng cá nhân.

Có lẽ ông đã nhầm? Nhỡ cô không ở đây thì sao? Có thể cô chỉ ở một

thời gian ngắn trước khi rời đi, náu mình ở nơi khác?

“Mia?”
Munch bước tiếp vào bếp, thở dài nhẹ nhõm. Trên quầy bếp dưới cửa sổ

là chiếc máy pha cà phê, một trong những cái to và phức tạp thường thấy ở
các hiệu cà phê hơn là trong gia đình. Ông khẽ mỉm cười. Bây giờ ông biết
chắc mình đã tìm đúng chỗ. Mia Krüger không có tật xấu, nhưng có một
điều cô không thể bỏ được là cà phê ngon, ông không còn nhớ số lần cô đã
uống cà phê của ông ở công sở, rồi nhăn mặt nhìn ông. “Anh nghĩ thế nào
về cái thứ nước rửa bát này? Nó không làm anh phát ốm à?”

Munch đến bên quầy, sờ tay vào chiếc máy sáng bóng. Lạnh ngắt. Chắc

từ lâu nó không được sử dụng. Điều này không nhất thiết nói lên điều gì.
Cô có thể vẫn ở gần đây. Nhưng có gì đó rất không ổn. Ông hoàn toàn
không thể miêu tả được, nhưng nó lẩn quất đâu đó. Ông không thể cưỡng
được thôi thúc trong lòng, bắt đầu mở ngăn tủ bếp và ngăn kéo bàn.

“Xin chào! Mia, cô đang ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.