TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 79

“Hề hề, không phải thế.” Chuột cống cười, chụm ngón tay. “Là thế này.”
Gã mở ngăn kéo bàn, đặt chiếc thẻ nhớ trước mặt cô.
“Đây là cái gì?”
“Của chị,” gã chuột cống nói. “Lúc trước người chồng quá cố của chị

đưa và yêu cầu tôi chuyển cho chị.”

“Sao anh ta không tự tay đưa cho tôi?”
Gã chuột cống khẽ mỉm cười nhìn cô.
“Có lẽ vì anh ta đã bị cả một chiếc bàn là nóng phi vào mặt khi đến căn

hộ của chị lần cuối.”

Sarah cảm thấy hài lòng. Chồng cô đã tự động vào nhà làm cô giật mình.

Đột nhiên xuất hiện trong phòng khách. Muốn động chạm người cô, làm vẻ
rất tử tế giống như hắn thường làm trước khi yêu cầu cô giúp. Chiếc bàn là
đã đập khá mạnh vào bộ mặt trơ tráo của hắn. Hắn không nhìn thấy, nên
gục ngay tại chỗ. Từ hôm đó, cô không còn thấy hay nghe gì từ hắn.

“Lẽ ra tôi phải đưa lại cho chị từ lâu, nhưng chúng tôi rất bận,” gã chuột

cống nói như tạ lỗi.

“Ý ông là chồng tôi hứa sẽ trả công cho ông làm việc này, nhưng ông

không bao giờ thấy tiền phải không?” Sarah hỏi.

Gã luật sư mỉm cười nhìn cô.
“Ít nhất thì cuối cùng vấn đề cũng được giải quyết.”
Sarah Kiese cầm chiếc thẻ nhớ, cho vào túi xách và đi ra cửa. Gã chuột

cống nhổm người trên chiếc ghế đầy bụi, hắng giọng.

“Thôi được. Thôi được. Nhưng chị sẽ sống thế nào, Sarah? Chị và con

gái vẫn bình thường và…”

“Biến đi,” Sarah Kiese quát và rời văn phòng, không khép lại cửa.
Mấy lần trên đường về căn hộ thuộc Hiệp hội Nhà ở Carl Berner, cô đã

nghĩ tới việc quẳng chiếc thẻ nhớ đi. Vứt vào thùng rác, và cô sẽ không còn
gì dính dáng đến hắn, nhưng không hiểu sao cô không làm thế. Không phải
vì tò mò - Sarah Kiese chưa thể biết trong đó có gì, nhưng biết đâu nó có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.