TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 110

Trong cái rủi cũng có cái may là đã tránh được một mối họa nguy

hiểm nhưng giờ thân thể tôi yếu đến mức không còn sức để mà gượng dậy
nữa, chỉ còn biết trông cậy vào lão già hai mặt thôi. Một giọng nói nhẹ
nhàng quen thuộc khác lại vang lên:

- Anh Đ! Anh có làm sao không? Trả lời em đi?

Hình dáng đó...Khuôn mặt đó...Người mà tôi ngày đêm đều nhớ đến,

đều muốn gặp lại giờ đã xuất hiện trước mặt tôi, ôm lấy tôi. Tôi cố cất tiếng
nói để hỏi rằng mình mơ hay thực:

- H...! Có phải là em không? Anh đang nằm mơ hay sự thực vậy?

Nàng ôm chặt tôi rồi khóc òa lên không nói lên lời, cảnh tưởng ngôn

tình tuyệt vời này tôi có thể cảm nhận rõ là sự thật 100%... cuối cùng là tôi
có thể gặp lại người trong mộng của mình...! Đang trong thời khắc cảm
động này bỗng một giọng nói trầm ngâm nhưng đanh thép làm cảm xúc hụt
hẫng:

- Đây không phải thời điểm tình nhân say đắm đâu! H....! Con mau

đưa mọi người rời khỏi đây ngay lập tức!

Tên thần trùng đầu đàn giơ hai tay lên, một làn khói đèn tỏa ra bao

chùm xung quanh nghĩa địa làng chài. Mỏ hắn rít lên từng chữ nghe cực kì
ghê rợn:

- Muốn thoát khỏi đây á...? Hôm nay nơi đây sẽ là mồ chôn của tất cả

chúng mày!

Lão hai mặt nghiêm mặt chĩa kiếm về phía bọn thần trùng cất tiếng nói

sang sảng:

- Thần trùng chớ to gan... Đừng tưởng không có ai trị được các

ngươi...!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.