TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 164

Cô gái cười mỉm khẽ gật đầu:

- Ơn này tôi không biết báo đáp ra sao! Đành hẹn kiếp sau làm thân

trâu ngựa báo đáp!

Tôi nghiêm mặt nói:

- Linh tinh! Cấm cô làm kiếp trâu ngựa! Phải làm một người có cuộc

sống hạnh phúc! Giờ âm đã đến, cô mau đi qua cầu Nại Hà đi! Mọi thứ tôi
đã sắp xếp hết rồi!

Cô gái từ từ bước đến chiếc cầu làm bằng giấy, trước khi bước lên cô

quay lại nhìn tôi mỉm cười:

- Cám ơn....!

Lòng tôi xúc động khôn tả, tôi cố gắng mím môi tránh không cố rơi

dòng lệ nhưng cảm xúc trong lòng tôi thực sự rất nghẹn ngào, thương thay
số phận người con gái mười hai bến nước, biết bến nào f***c, biết bến nào
trong. Nhìn số phận của vong hồn cô gái trước mặt tôi bỗng nhớ đến một
bài hát mình từng nghe:

"Phận là con gái, chưa một lần yêu ai

Nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài

Cảnh nhà neo đơn, bầy em chưa lớn trĩu đôi vai gánh nhọc nhằn

Thầy mẹ thương em nhờ tìm người se duyên

Lòng cầu mong em đậu bến cho yên một bóng thuyền

Lứa đôi tình duyên còn chưa lưu luyến

Sợ người ta đến em khóc sau bao lời khuyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.