TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 166

Nghĩ là làm tôi mở balo lấy kính bát quái ra, từ lúc mr Núi nâng cấp

kính chiếu yêu thì giờ tôi không cần lo lắng về cách sử dụng pháp bảo này
nữa. Áp tay vào đằng sau kính bát quái, miệng tôi hô lớn:

- Khắc xuất! Khắc xuất!

Một cơn gió thổi mạnh từ trong kính bát quái khiến sương mù xung

quanh từ từ dày đặc, giọng cười ghê rợn quen thuộc khiến tôi ngày nhớ
đêm mong lại văng vẳng khắp quả đồi khiến chim chóc vỗ cánh bay sạch:

- Ha Ha Ha! Cuối cùng ta lại được tự do rồi! Ha Ha Ha!

Tôi chễ miệng nhìn về phía em ma nữ đang cười tự sướng:

- Cười xong chưa? Tôi giữ lời hứa thả cô ra rồi đấy! Cầu Nại Hà cũng

mở đường cho cô luôn rồi! Mau mau đầu thai luôn đi!

Ẻm trợn mặt nhìn về phía tôi rồi nghiến răng nhả ra từng chữ:

- Thằng khốn nhà ngươi! Nhốt chị mày một năm trời trong cái kính

hôi thối! Hôm nay chị mày quyết xẻo thịt róc xương mày mới hả cơn giận
này!

Tôi lấy ngón út ngoáy tai như không quan tâm lời ẻm nói lắm, nếu là

nửa năm về trước pháp lực kém cỏi thì có cho tiền tôi cũng không dám vuốt
râu hùm ẻm, nhưng hiện tại sau khi vùi mài kinh sử lẫn thực hành combat
vài trận vào sinh ra tử thì tuyên bố thẳng luôn là trình ẻm giờ tuổi teen. Tôi
cười khểnh giơ tay ra hiệu khiêu khích:

- Come on! Baby! Em đã muốn vĩnh bất siêu sinh thì anh cũng hết

cách!

Ẻm từ từ bay lên giữa không trung, chắp tay bắt quyết lẩm nhẩm tiếng

gì tôi nghe không hiểu, rồi ẻm nhắm mắt lại miệng hô lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.