TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 25

người dân ở đây tự trồng tự ăn là chính và sống thân thiện như người nhà
vậy.

Chúng tôi được tiếp đãi bằng những đặc sản rừng núi như thịt trâu gác

bếp, xúc xích dân tộc v.v( Lâu mới có dịp nên chén nhiệt tình). Sau khi
cơm no rượu say thì chúng tôi về phòng nghỉ ngơi mà họ đã chuẩn bị từ
trước, tưởng lại có thể được ngủ một giấc ngon lành thì lại một câu nói như
sét đánh ngang tai:

– Chuẩn bị đồ đạc đi! Chúng ta đi bắt cương thi…!

Sư phụ ơi, người nỡ lòng nào phải vội vàng chi sớm, thời gian còn dài,

cứ ăn thêm vài nữa thịt rừng nghỉ ngơi vài ngày có phải sướng hơn không.
Chỉ trộm nghĩ như thế nhưng tôi vẫn lầm lũi xách balo lên chuẩn bị bước
vào con đường không có lỗi về. Có lẽ nhìn bộ dạng tiu nghỉu của tôi, sư
phụ cũng hiểu ra chuyện gì. Ổng ra hiệu bảo tôi ngồi xuống rồi nói với tôi:

– Ngồi xuống đi đã, ta có điều muốn nói! Có lẽ con cũng đoán được

lần đi này lành ít dữ nhiều, nhưng thân là đạo sĩ trừ ma diệt quỷ đó là bổn
phận! Ta đi lần này cũng là để giải quyết mối lo lắng cuối cùng của bà nội
con, cũng là sư phụ của ta.

Rồi ổng kể lại câu chuyện về chính nơi này cách đây gần 40 năm về

trước…! Ngày đó sư phụ và ba tôi đều đi nghĩa vụ quân sự và đươc tổng
động viên gia nhập cuộc chiến tranh biên giới việt trung 1979. Tuy cuộc
chiến chỉ diễn ra trong vòng 1 tháng nhưng vẫn lo sợ xung đột giữa 2 nước
nên họ vẫn phải ở lại để bảo vệ vùng biên cương nước nhà. Trong thời gian
này họ sinh sống với người cùng bản được tiếp đãi tử tế như người nhà vậy,
nhưng thời bấy giờ người ta thường hay tin vào những điều huyễn hoặc như
truyền thuyết thần núi mỗi tháng cống tế một người nếu không sẽ có dịch
bệnh khắp làng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.