TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 256

réo ai oán, những giọng cười he hé kinh hồn khiến bản thân đạo sĩ như tôi
cũng cảm thấy gai ốc.

Tên người tàu cười mỉa lôi từ trong túi ra một tấm vải vàng hình bát

quái rồi ném về phía không trung. Bỗng nhiên một cơn gió từ trong tấm vải
hút sạch những vong hồn đang bay lượn, tiếng kêu réo biến mất, tất cả còn
lại là sự im lặng rợn người.

Xao Jin nhặt lại tấm vải rồi lau mồ hôi trên trán, sau đó hắn ra hiệu

cho người nhà đưa cậu bé lên trên phòng. Tôi đăm chiêu nhìn về phía hắn
rồi lo lắng cất lời hỏi:

- Vậy là mọi việc đã kết thúc phải không?

Tên người tàu thở dài rồi nhìn tôi gật đầu xác nhận, nhưng có vẻ biết

điều muốn hỏi điều gì nên hắn mỉm cười ôn tồn nói:

- Lị yên tâm đi! Những vong hồn lày Ngộ sẽ giao nại cho bên Lị cầu

siêu chứ Ngộ không làm hại họ đâu! Dù sao họ cũng tội nghiệp mà...!

Tôi mỉm cười nhìn hắn, không ngờ mới xấp xỉ 20 tuổi mà pháp lực

của tên người tàu này lại cao thâm đến như vậy và có vẻ như nhân cách của
hắn cũng không tồi chút nào...

Sáng hôm sau, chúng tôi kiểm tra lại bệnh tình của cậu bé trước khi từ

biệt họ. Có vẻ như tinh thần của cậu bé đã tốt lên rất nhiều, mong rằng bài
học lần này sẽ là lời cảnh tỉnh cho cậu bé nói riêng và những người khác
nói chung, đừng lấy ảnh người chết ra làm trò đùa.

Câu chuyện giờ mới chính thức bắt đầu...!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.