- Tất nhiên là con dùng pháp bảo hiện đại bình thở oxy rồi! Thầy quên
là cương thi bị mù à? Bọn chúng chỉ có thể phát hiện sinh vật sống qua hơi
thở mà thôi:3
Ông bác già nhìn tôi gật đầu mỉm cười như có vẻ tự hào lắm, tên Xao
Jin cũng có vẻ thán phục trước những gì tôi vừa làm được. Tất nhiên đừng
trông mặt mà bắt hình dong, có thể hiện tại tôi không giỏi bằng các người
nhưng chưa biết ai mới là người gánh team đâu:v. Tôi nhìn về phía bọn
cương thi rồi nhăn mặt bâng quơ hỏi:
- Còn lũ cương thi này thì tính sao hả thầy?
Ông bác già nhìn về phía đám cương thi rồi lạnh lùng trả lời:
- Để tránh tai họa về sau! Đốt xác chúng đi!
Thế là ba chúng tôi sắp xếp đám cương thi sát lại gần nhau rồi châm
một mồi lửa hỏa thiêu bọn chúng. Trong thời gian hỏa táng, tôi lại đi mày
mò xung quanh xem có kiếm được gì đáng giá không. Chứ chẳng lẽ cổ mộ
quan nhà Thanh lại không chôn theo vật gì quý giá thì vô lý quá.
Ở giữa hình khắc đằng sau hai chiếc quan tài hình như có cái gì phát
sáng le lói, tôi từ từ tiến lại gần đó để ngó thử xem, biết đâu lại phát hiện
bảo vật gì giá trị thì sao. Một chiếc rương nhỏ làm bằng gỗ tỏa ra mùi
hương nhè nhẹ được trảm khắc họa tiết rồng phượng rất cầu kì và được
đính bảo ngọc bên trên.
Bảo vật... Chắc chắn là bảo vật...! Quả này thì không muốn phát tài
cũng không được rồi...! Tôi khẽ mỉm cười nhẹ nhàng cầm lấy chiếc rương
nhỏ rồi len lén cất ngay vào trong túi, bỗng nhiên kệ đá rung chuyển, từ
xung quanh một màu khói xạm tỏa ra từ tứ phía.
- Cẩn thận...! Trong khói có độc...!