TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 287

Chúng tôi vất vả cố câu giờ càng lâu càng tốt, nhưng có vẻ sức người

có hạn. Đại ma đầu cương thi vương đã thoát ra khỏi tam giới ngay cả bà
nội nuôi của tôi cũng không phải là đối thủ thì ba chúng tôi cũng chỉ là vật
cản đường ngắn hạn mà thôi.

Bỗng nhiên, sấm sét vang trời, không khí mưa giông bao tụ. Có vẻ

như ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu của chúng tôi nên sai thiên lôi trợ
giúp, bà nội nhìn về phía tôi rồi hét thật lớn:

- Mau ném " Phá Hồn Kiếm " lên trên trời...!

Tôi ném mạnh thanh kiếm lên trời, một tia sét từ đâu đánh mạnh vào

thanh kiếm tạo ra một tiếng nổ đoàng. Bà nội nhảy lên cao giữ chặt Phá
Hồn Kiếm rồi đâm thật mạnh xuống đầu Cương Thi Vương.

Tất nhiên là nó không cam chịu đứng yên bất động, cương thi vương

xỉa 10 đầu ngón tay sắc nhọn về phía trên định đâm vào người bà nội tôi.
Nhưng ông bác già và tên người tàu giữ hai tay của nó và ghìm mạnh
xuống, còn tôi thì ôm chặt bụng cương thi vương cố gắng không để nó
vùng vẫy!

- Nạp mạng đi! Yêu nghiệt....!

Rốp...! " Phá Hồn Kiếm " đâm thẳng xuyên qua đầu cương thi vương

xuống dưới tận yết hầu, cơ thể nó run lên lẩy bẩy rồi kêu lên đau đớn. Bà
nội hét lên ra hiệu cho chúng tôi chạy nhanh khỏi chỗ đó:

- Chạy mau...! Nó sắp nổ tung rồi....!

- Bùm....!

Cơ thể cương thi vương nát tan thành vạn mảnh, bốc cháy xì xèo khét

lẹt kèm theo mùi hôi thối khó ngửi. Trên mặt đất, chỉ còn lại thanh " Phá
Hồn Kiếm " đang nằm trơ trọi bốc khói nghi ngút...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.