TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 453

Sau khi truyền khẩu chú xong, Bạch Khuyển và Hắc Miêu từ biệt tôi

để quay về âm giới báo cáo. Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi liền lên tiếng hỏi:

- Mấy vị khoan đi đã...! Tôi có điều muốn hỏi...!

- Việc của dương gian, chúng tôi không tiện xen vào...! Tiên sinh hãy

nhớ... gieo nhân nào thì gặt quả nấy...! Đừng... quên...!

Hình bóng hai vị tiểu sứ giả lại dần dần biến mất trong làn khói lạnh,

lúc này chỉ còn mình tôi trầm tư suy nghĩ về những điều sắp xảy ra. Tôi cố
gắng nhắm mắt nhớ lại quãng thời gian ở Cao Bằng, suy nghĩ xem mình
từng lấy được vật gì trong cổ mộ...!

Lúc đầu là tiến sâu vào đại sảnh, rồi đối mặt với bọn cương thi... rồi...

Chiếc rương gỗ. Đôi mắt tôi đột nhiên mở to ra như đã thông suốt điều gì
đó, chắc chắn rồi " Chiếc rương gỗ " là thứ mà tên dưa chuột muốn trao
đổi.

Tôi vội vàng túm lấy chiếc balo rồi mở nó ra, kể từ khi tôi ẩn cư tu

luyện thì chiếc balo này như bạn đồng hành cùng tôi. Hỏi tại sao mà gã dưa
chuột dù đã bắt cóc tất cả mọi người ở cục tâm linh nhưng vẫn chưa đạt
được mục đích cuối cùng, đúng là người tính không bằng trời tính mà.

Cầm lấy chiếc rương gỗ, tôi cố gắng mày mò tìm cách mở nó ra nhưng

hình như chiếc rương đã bị khóa chặt lại không tài nào phá nó ra được. Rốt
cuộc tại sao gã dưa chuột lại muốn chiếc rương gỗ này đến vậy? Mục đích
của hắn là gì...? Phải chăng...?

Lời kết: Mọi người tư vấn cho tôi cách tỏ tình nào chắc chắn 100%

thành công...!

Có gấu phát tặng ngay 10 chap không nói nhiều!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.