TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 122

Vừa nói toạc móng heo:
– Tôi muốn bàn với ông một phi vụ làm ăn.

Lưu Nhảy Vọt vẫn chưa nguôi giận:
– Tao không có thời gian huyên thuyên với mày.
Tiểu Mập:

– Đưa tôi một nghìn tệ, tôi sẽ nói cho ông biết kẻ trộm túi của ông đang

ở đâu.

Lưu Nhảy Vọt ngẩn người. Lúc đầu, gã có phần xúc động, sau lại bán tín

bán nghi. Đến như Tào đại ca còn không tìm được, thì một thằng đến mổ
con vịt còn chẳng xong làm sao tìm được tung tích tên trộm? Tưởng tên
mập đến để lừa tiền của mình, Lưu Nhảy Vọt gắt gỏng:

– Chúng mày còn chưa trả lại tao số tiền đặt cọc lần trước đấy!

Rồi xông đến đá Tiểu Mập:
– Mày mà dám trọc giận tao, tao không tha đâu!
Tiểu Mập bị một đá, nhưng không hề chống cự, mà lộ vẻ cam chịu.

Trông nó rất thành thật, Lưu Nhảy Vọt lại có phần nghi hoặc. Thôi thì đang
nóng lòng tìm tên trộm, cứ tạm tin nó một lần. Nếu nó nói dối, tính sổ với
nó sau cũng chưa muộn. Thế là rút ra một trăm tệ. Số tiền gã lái xe Lexus
bồi thường trong vụ va chạm hôm qua ở Bát Vương Phần. Gã ta đưa hai
trăm tệ, nhưng Lưu Nhảy Vọt chỉ rút ra một trăm tệ:

– Chỉ có ngần này thôi, đổi bằng tính mạng đấy.
Tiểu Mập nhận tiền xong, lại giơ tay ra tỏ ý đòi thêm. Lần này thì Lưu

Nhảy Vọt thêm phần tin nó, nhưng gã lại giơ cánh tay lên:

– Không tin, mày kiểm tra người tao. Tao đang sốt. Đến chai nước còn

không nỡ bỏ tiền ra mua đây này.

Tiểu Mập thu tay lại, búng búng tờ một trăm tệ:
– Chẳng vì mấy đồng bọ. Mà vì tên trộm túi của ông đã từng đánh tôi.
Lại tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.