TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 129

Rồi rút từ sau lưng ra một con dao. Dưới ánh đèn đường, con dao phả ra

ánh sáng lạnh buốt. Thôi Đầu trọc chẳng thèm bận tâm, hắn giằng lấy con
dao của Thanh Diện Thú Dương Chí, tay miết vào lưỡi dao. Lưu Nhảy Vọt
đang nấp ở góc tường nhà vệ sinh giật mình đánh thót. May có bọn Thôi
Đầu trọc chọc gậy bánh xe, nếu không, lúc nãy mình xông lên bắt tên mặt
chàm, nó lại mang theo dao thế kia, không biết hậu quả sẽ thế nào. Thôi
Đầu trọc vừa miết lưỡi dao, vừa hỏi Thanh Diện Thú Dương Chí:

– Tìm ai vậy?

Thanh Diện Thú Dương Chí vốn định kể cho Thôi Đầu trọc chuyện mình

trộm túi người rồi lại bị người cướp. Bị cướp chuyện nhỏ. Chết cái, “thằng
em” bên dưới hoảng quá hóa đơ. Nhưng chuyện này nói ra không tiện.
Thêm nữa, có nói cũng bằng thừa, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Chốt
lại, nếu nói “thằng em” bị đơ, thì e một chuyện vốn đau lòng lại trở thành
truyện tiếu lâm. Nghĩ thế, Thanh Diện Thú Dương Chí không nói nữa. Hắn
bảo Thôi Đầu trọc:

– Anh đừng xen vào, em tìm đứa nào thì đứa ấy đen đủi.
Thôi Đầu trọc chỉ tay vào Thanh Diện Thú Dương Chí:

– Tạm gác chuyện của chú mày lại, nói chuyện bọn ta trước đã. Chú mày

nợ tiền bọn anh đã quá hạn lâu rồi đấy.

Nghe Thôi Đầu trọc nói vậy, Thanh Diện Thú Dương Chí có phần sợ, vội

giải thích:

– Anh Thôi, giết người đền mạng, nợ tiền phải trả. Điều ấy em rất biết.

Em không hề có ý trốn nợ đâu.

Thôi Đầu trọc ngăn hắn lại:
– Đại ca nói rồi, tiền là chuyện nhỏ, làm người mới là chuyện lớn.
Thanh Diện Thú Dương Chí:

– Em biết điều này quá đi chứ.
Thôi Đầu trọc định nói điều gì đó, nhưng gã mặc bộ đồ nhà hàng trông

dáng dấp thư sinh ngăn hắn lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.