TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 143

nước cùng mình. Đấy không chỉ vì ông ta thấy bạn chết nhưng không cứu,
mà còn vì ông ta là một kẻ tiểu nhân. Đây lại không phải là chuyện của bản
thân sự việc nữa rồi. Năm ngày nay, Nghiêm Khắc suy trước tính sau vẫn
chưa nghĩ ra được một ý tưởng gì hay ho. Gã biết, có nghĩ cũng vô ích. Tất
cả vẫn phải phụ thuộc vào việc Giả nghĩ gì. Buổi chiều hôm thứ năm,
Nghiêm Khắc bỗng nhận được tin nhắn của Lận: 6 rưỡi tối nay, gặp nhau
tại quán “Cháo quê”. Không gọi điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn. Không
phải là khẩu khí của thương lượng, mà là khẩu khí của mệnh lệnh. Nghiêm
Khắc ức lắm. Nhưng đang lúc khó khăn, phải nhờ cậy người ta, gã không
thể không đến nơi hẹn. Khi đến, Nghiêm Khắc đã có sẵn hai sự chuẩn bị về
tư tưởng: Một là Bộ trưởng Giả nghĩ lại và giúp gã. Hai là ông ta phản pháo
Nghiêm Khắc, nhân chuyện này giậu đổ bìm leo, đẩy Nghiêm Khắc vào
chỗ chết. Cả hai người một khi đã cạn tàu ráo máng với nhau thì không còn
có sự lựa chọn trung dung. Nhưng nếu cứ để sự việc dây dưa, phát triển tự
nhiên cũng không phải là tính cách của Giả. Cứ ngửi mùi nước đái của ông
ta thì rõ. Về điểm này, Lận có phần giống Giả, nhưng cũng có phần không
giống. Khi gặp chuyện gì đó, thái độ của Giả rất rõ ràng, ít ra là rõ ràng với
Lận. Thế nhưng, khi chuyển sang Lận, thì nó lại biến thành không có thái
độ. Chỉ một cái tin nhắn, không biểu lộ một chút tình cảm, khiến Nghiêm
Khắc không rõ ý tứ của Lận là gì. Khi đã không rõ ý tứ của Lận, thì cũng
có nghĩa là không rõ ý tứ của Bộ trưởng Giả. Càng không hiểu ý tứ của đối
phương, Nghiêm Khắc càng mù tịt về thái độ của đối phương. Nhận được
tin nhắn, Nghiêm Khắc chẳng hơi sức đâu suy xét thái độ của đối phương,
cứ phải ngoan ngoãn đến quán cháo. Lúc này, Nghiêm Khắc lại có phần
thương cảm. Khi xưa, nghèo khó thật đấy, nhưng chẳng phải trải qua nhiều
sóng gió đến thế. Trải qua sóng gió cũng chẳng sao, cái chính là chẳng phải
quan hệ với đám người thâm hiểm này. Ở đâu, lúc nào cũng trông thấy
những vẻ mặt thâm hiểm. Vẻ mặt thâm hiểm ấy đôi lúc cũng xuất hiện nụ
cười. Nhân dân lao động tuy có chậm hiểu thật đấy, nhưng họ không xảo
quyệt, không thâm hiểm. Có cho, họ cũng chẳng có được cái sự xảo quyệt
và thâm hiểm ngần ấy. Muốn có, cũng chẳng biết nó mọc ra từ khoảnh
ruộng nào. Mình vốn là một chú cừu, sao lại sơ ý để lạc vào giữa bầy sói?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.