TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 157

thẻ ngân hàng, đồ hóa trang như: hộp phấn, chổi lông mi, nhíp…, còn có cả
hai miếng băng vệ sinh. Thẻ ngân hàng, kể cũng đáng giá, nhưng không có
mã thì coi như có cũng như không. Kể cả biết mật mã chăng nữa, chủ thẻ
thể nào cũng báo mất, chẳng dại gì thò mặt đến ngân hàng. Lưu Nhảy Vọt
cha chả là tức. Nhưng gã không tức chiếc túi, mà tức tên mặt chàm. Gã
buột miệng chửi:

– Mẹ kiếp, cắp của người nghèo thì mày cắp tiền. Còn cắp của người

giàu thì mày cắp mấy đồ đàn bà. Rõ đồ bệnh hoạn!

Rồi lại lôi ra một chiếc USB. Lưu Nhảy Vọt không hiểu gì về vi tính,

cũng không hiểu gì về USB, không biết nó là thứ gì. Trông nó vuông thành
sắc cạnh, nhưng rất tinh xảo, tưởng lại là một thứ đồ đùng của đàn bà, chỉ
có điều không biết nó có tác dụng gì. Đang nẫu ruột thì bên ngoài có tiếng
gõ cửa thình thình. Lưu Nhảy Vọt tưởng có người đuổi đến, vội tắt đèn pin,
nhét chiếc USB vào người, rồi quẳng chiếc túi vào trong một chiếc hũ. Nhà
của đầu bếp nên chỗ nào cũng hũ lọ. Gã đậy nắp hũ lại, rồi nháo nhào phi
lên giường, đắp chăn, giả giọng ngái ngủ, hỏi:

– Ai đấy?
Người bên ngoài có vẻ khó chịu:

– Tôi đây, mở cửa!
Lưu Nhảy Vọt nhận ra giọng lão Đặng, nhân viên trông coi bãi vật liệu

của công trường. Biết là lão Đặng, Lưu Nhảy Vọt mới yên tâm. Nhưng rồi
lại thấp thỏm, sợ đám người đuổi theo ép lão Đặng đến gõ cửa để lừa gã.
Lại hỏi:

– Còn cả ai nữa?

Lão Đặng có vẻ cáu:
– Một mình tôi vẫn chưa đủ à? Không dắt gái đến cho ông đâu.
Lưu Nhảy Vọt lúc này mới thật sự yên tâm, vùng chăn ra mở cửa cho lão

Đặng. Cửa mở, lão Đặng gắt:

– Đêm cũng không về, ông đi đâu đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.