TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 158

Lưu Nhảy Vọt giả tảng:
– Về chán chê rồi.

Rồi làm ra vẻ khó hiểu:
– Tôi chỉ ngủ, chết thế đếch nào được.
Lão Đặng không đôi co, bảo:

– Có người tìm ông suốt, có biết không?
Lưu Nhảy Vọt ngạc nhiên:
– Ai đấy?

Lão Đặng:
– Con trai ông. Một tiếng đồng hồ mà gọi tới 5 cú điện thoại, bảo ông ra

ga Tây Bắc Kinh đón.

Mặc dù kẻ tìm gã không phải là đám người đuổi theo, nhưng như thế

cũng đủ để Lưu Nhảy Vọt sửng sốt:

– Thằng khốn ấy đã đến Bắc Kinh rồi à? Sao tôi chẳng biết gì nhỉ?
Lão Đặng trách móc:
– Ông có biết là tôi vốn bị mất ngủ không? Bị thằng con ông dày vò như

thế, tối nay tôi chắc lại trắng đêm rồi.

Lại bảo:
– Cái lão Nhiệm Bảo Lương khốn kiếp, cứ đòi phải có điện thoại ở bãi

vật liệu. Lát nữa về, tôi đập tan cho mà xem!

Lưu Nhảy Vọt đến ga Tây Bắc Kinh đã là 2 giờ sáng. Ban ngày, ga tàu

đông nghịt người. Nửa đêm về sáng, sân ga vắng vẻ, chẳng mấy người đi
lại. Nhưng trên sân ga, nằm ngổn ngang những người là người. Mỗi người
một kiểu ngủ riêng. Người ngáy, người nghiến răng. Phơi bày tật xấu không
hề che đậy và vô tư hết nỗi. Cũng có người không ngủ, lẳng lặng ngồi trên
thềm gặm bánh mỳ, mắt liến láo. Có người ngồi trên đống hành lý tán gẫu,
rồi ngoác miệng ngáp. Có vài đôi trai gái chẳng biết từ đâu tới. Con gái thì
tựa lưng vào cột, con trai thì ôm riết lấy bạn gái nghiến ngấu. Lưu Nhảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.