TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 162

Lưu Bằng Cử có vẻ bực mình:
– Hai tháng rồi.

Lưu Nhảy Vọt vòng vo:
– Bố trông, nó già hơn mày.
Lưu Bằng Cử cự lại:

– Người yêu bố hay người yêu con?
Rồi mặc kệ Lưu Nhảy Vọt, quay trở lại chỗ cũ. Lưu Nhảy Vọt đành phải

đi theo ra. Mạch Đô Na có vẻ như không quan tâm đến chuyện hai bố con
Lưu Nhảy Vọt thậm thụt to nhỏ với nhau. Thấy hai bố con lại găng lên với
nhau, chỉ cười. Cô ta chủ động bước đến bắt chuyện với Lưu Nhảy Vọt:

– Bác ạ, cháu nghe Bằng Cử nói, bác ở Bắc Kinh làm ăn khấm khá lắm.

Bằng Cử cãi nhau với mẹ, nên bọn cháu muốn đến Bắc Kinh để phát triển.

Nghe xong, Lưu Nhảy Vọt lại mụ mị:
– Phát triển? Phát triển cái gì?
Lưu Bằng Cử rổn rảng:

– Lúc nói chuyện qua điện thoại, bố toàn bảo có sáu vạn tệ đấy thôi. Bố

mau mau xuất quỹ đi.

Rồi chỉ vào Mạch Đô Na:
– Mạch Đô Na biết xoa bóp chân. Bọn con định mở tiệm mát-xa chân ở

Bắc Kinh.

Lưu Nhảy Vọt khóc dở mếu dở. Lần trước, thằng con xin tiền đúng lúc

Lưu Nhảy Vọt đang bí. Hai bố con cãi nhau trong điện thoại. Lúc cãi nhau,
Lưu Bằng Cử nghi bố không có tiền. Lưu Nhảy Vọt bèn mang sáu vạn tệ ra
để trấn an nó. Nhưng thằng con không hề biết xuất xứ của số tiền này, cũng
không biết rằng, số tiền này chưa phải là tiền, mà mới chỉ là tờ giấy ghi nợ.
Tờ giấy ghi nợ lại vừa bị mất mấy ngày trước đây cùng với chiếc túi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.