TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 172

– Anh biết chứ. Sáu năm trước, anh đây cách dây thòng lọng treo cổ chỉ

gang tấc thôi.

Hai người càng nói càng tâm đầu ý hợp. Lúc này, Triệu Tiểu Quân loạng

choạng đi vòng qua bàn, đến ngồi cạnh Lưu Nhảy Vọt. Chìa tay ra với gã:

– Đã là anh em chiến hữu, thì ông anh cho thằng em vay ít tiền. Em là

dân buôn bán, làm vụ nào kiếm vụ ấy, ông anh không thiệt đâu mà lo.

Lưu Nhảy Vọt vỗ vào ngực:
– Anh tin chú mày. Anh sẽ cho chú mày vay.

Chợt nhớ ra điều gì, lại khóc rưng rức:
– Vay à? Mất hết rồi còn gì?
Cũng bởi nhiều ngày nay không tâm sự với ai. Dồn nén mãi. Mượn men

rượu, Lưu Nhảy Vọt đem hết chuyện xảy ra trong những ngày qua kể tuốt
tuồn tuột với Triệu Tiểu Quân, từ chuyện mất túi rồi nhặt được túi, đến
chuyện thằng con mất dạy đưa bạn gái nó lên Bắc Kinh, tất tật mọi chuyện.
Bao nhiêu người quen thân không kể, lại đi kể với một người lạ. Nhưng
Lưu Nhảy Vọt lúc này đã xỉn quá. Lưỡi líu cả lại. Càng nói càng rối rắm.
Có lúc, câu chuyện đột nhiên đứt đoạn. Muốn nối tiếp, nhưng chẳng biết
phải nối tiếp ở đâu. Thấy người bức rức quá. Kể lể mãi, đến lúc trời hửng
sáng, mới phát hiện Triệu Tiểu Quân đã bỏ ngoài tai những lời ruột gan của
gã. Bởi không biết hắn ta ngoẹo đầu ngủ gục trên bàn từ khi nào. Lưu Nhảy
Vọt bước tới lay Triệu Tiểu Quân. Hắn ta đổ xuống sàn như một cây chuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.