TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 20

Bảo Lương hai cuổn sổ ghi chép. “Soạt” “soạt”. Nhiệm Bảo Lương thẳng
tay xé cuốn sổ và vứt toẹt xuống đất:

– Phải công nhận, mày là đứa thật thà, cháu ạ.

Rồi than:
– Dùng người thật thà, chẳng bằng dùng một tên trộm.
Rồi cho Diệp Tịnh Dĩnh nghỉ luôn việc mua bán thực phẩm, chỉ để cô ta

nặn bánh màn thầu, nấu cơm. Việc mua bán đồ ăn lại giao lại cho Lưu
Nhảy Vọt. Lưu Nhảy Vọt lúc này được thể lên mặt, nhấm nhẳng:

– Dạ thưa giám đốc, tôi có tuổi rồi. Chuyện mua thức ăn, tôi e mặc cả

không lại với cánh bán hàng.

Còn nói đỡ Diệp Tịnh Dĩnh:
– Thực sự là không thể trách cháu nó được.

Đến lượt Nhiệm Bảo Lương nổi cáu:
– Lưu Nhảy Vọt, anh đã chửi mẹ tôi, tôi cũng đã chửi mẹ anh. Đừng làm

bộ, làm tịch nữa. Già néo đứt dây, tôi là tôi cho anh cuốn xéo thật đấy!

Lúc này, Lưu Nhảy Vọt mới nhảy lên xe ba gác, cười tít mắt đạp xe ra

chợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.