TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 212

Thanh Diện Thú Dương Chí biết chiếc túi mà Lưu Nhảy Vọt nói tới là

chiếc túi bị hắn trộm. Nhưng phần vì bị Lưu Nhảy Vọt túm đau quá, đến
nỗi ngực áo rơm rớm máu. Phần vì nghe nói trong chiếc túi có sáu vạn tệ,
liền cáu tiết:

– Cướp ra sáu vạn à? Cái túi rách của ông mà đựng được sáu vạn tệ à?

Muốn gạt nhau hả? Có biết câu “thực sự cầu thị” có nghĩa là gì không?

Lưu Nhảy Vọt cũng bực mình:
– Cái tao nói không phải là tiền, mà là tờ chứng nhận ly hôn trong túi.
Thanh Diện Thú Dương Chí ngẩn tò te:

– Giấy chứng nhận ly hôn nào?
Lưu Nhảy Vọt cũng cảm thấy mình nói năng lộn xộn, nhưng cũng cóc

cần quan tâm:

– Cái tao bảo không phải là tờ chứng nhận ly hôn, mà là tờ giấy ghi nợ.

Thanh Diện Thú Dương Chí càng ngẩn ngơ, ngơ ngẩn:
– Giấy nợ nào? Ngoài tiền ra, tôi đếch quan tâm những thứ khác.
Lại bảo:

– Tiền tôi cũng chả được. Cái túi ấy sau lại bị mấy đứa Cam Túc cướp

mất rồi.

Thấy bảo chiếc túi không ở trong tay Thanh Diện Thú Dương Chí. Nó đã

bị kẻ khác cướp mất. Vất vả lắm mới tìm được Thanh Diện Thú Dương
Chí, vậy mà vẫn không tìm thấy chiếc túi. Hoặc giả, chuyện tìm chiếc túi
bây giờ khó khăn hơn nhiều. Lưu Nhảy Vọt tưởng như lửa giận trào ngược
vào tim. Gã “ối giời” một tiếng rồi đổ gục xuống giường, bất tỉnh. Thanh
Diện Thú Dương Chí một phen hãi hùng, cuống quýt vả vào mặt Lưu Nhảy
Vọt:

– Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi. Còn có chuyện quan trọng hơn. Chiếc túi của tôi

đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.