TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 217

bán đứng, nhưng cũng không đến nỗi sửng sốt. Đang chải đầu, Cù Lợi đặt
lược xuống, châm một điếu thuốc:

– Tôi và anh sắp ly dị rồi, không nên can thiệp vào chuyện của nhau.

Nghiêm Khắc:
– Kể ra, không can thiệp cũng được, nhưng chiếc USB bị mất thì hai việc

lại thành một.

Cù Lợi đứng dậy, cầm chiếc túi mới:

– Tôi đã muốn đi, thì anh muốn cản cũng không được.
Nghiêm Khắc nghĩ, thấy Cù Lợi nói cũng có lý. Nếu chỉ dựa vào một tay

tài xế là lão Ôn, cũng không thể kiểm soát được Cù Lợi. Một khi biết là lão
Ôn bán đứng mụ ta, thì Cù Lợi sẽ chẳng thèm dính dáng đến lão ta. Chỉ cần
ra phố, xe tắc-xi có mà đầy. Vẫy tay một cái là mất hút trong nháy mắt. Một
khi mụ ta muốn biến mất, thì chẳng cần đi Thượng Hải, ngay tại Bắc Kinh
này cũng có thể biến mất được. Thấy Cù Lợi ra cửa định đi, Nghiêm Khắc
liền bước tới, ngăn mụ ta lại, cũng vì nóng mắt quá, nên nói:

– Kể từ bây giờ, cô không được rời khỏi cái nhà này nửa bước.

Cù Lợi cũng tức giận, gạt Nghiêm Khắc:
– Bỏ tay ra.
Nhưng Nghiêm Khắc không buông tay. Hai người giằng xé nhau, dường

như quay về với hồi trẻ. Bỗng chuông điện thoại di động của Cù Lợi reo.
Cù Lợi gạt Nghiêm Khắc ra, nghe điện thoại. Lúc đầu, mụ ta có phần sửng
sốt, sau bình tĩnh lại, cuối cùng, nói:

– Được. Tôi sẽ tới.
Rồi đóng máy điện thoại, ngồi lên giường, nhìn Nghiêm Khắc:
– Tôi không đi Thượng Hải, chỉ ở Bắc Kinh, được chưa?

Nghiêm Khắc sửng sốt. Không phải vì chuyện Cù Lợi đổi ý, vốn định đi

Thượng Hải, bây giờ lại không đi. Vốn định chuồn, bây giờ lại không
chuồn. Mà là sửng sốt vì cú điện thoại. Cù Lợi đổi ý không phải vì Nghiêm
Khắc, mà vì cú điện thoại này. Lại nghĩ đến chuyện mấy hôm trước, Cù Lợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.