TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 253

– Ông bạn chú nhặt được của người kia một chiếc túi.
Lại nói:

– Chú tìm bạn chú, lấy chiếc túi ấy về đây.
Thì ra là chuyện này. Hàn Thắng Lợi thấy nhẹ nhõm hẳn, đồng ý luôn:
– Em cứ tưởng chuyện gì. Té ra là chuyện chiếc túi. Đơn giản.

Tào đại ca giơ tay, ngắt lời Hàn Thắng Lợi:
– Không đơn giản như thế đâu. Chiếc túi này không phải chiếc túi

thường. Chiếc túi không quan trọng. Trong chiếc túi có một chiếc USB.
Cần là cần chiếc USB. Chỉ cần chú lấy được chiếc USB về, thì coi như
chuyện vặt hôm qua đã giải quyết xong.

Hàn Thắng Lợi hiểu ra, chỉ cần lấy được chiếc USB về, thì ân oán giữa y

với Tào đại ca về chuyện Tào đại ca trả giúp hắn khoản nợ một vạn sáu cho
bon Tân Cương coi như xong. Hàn Thắng Lợi sướng rơn, cảm thấy vụ làm
ăn này y lãi to. Y vỗ ngực, đầy tự tin:

– Lưu Nhảy Vọt là con nợ của em. Em nói, lão phải nghe. Nếu không

nghe em, em chỉ cần xướng tên đại ca, đố lão ấy dám không trả.

Tào đại ca chau mày:
– Chuyện là ở chỗ đó. Nếu anh đòi được về, thì đã không cần nhờ đến

chú. Chú không được nhắc đến tên anh. Làm thế, sẽ dứt dây động rừng.

Hàn Thắng Lợi hiểu ra ý tứ của Tào đại ca:
– Em hiểu rồi. Nghĩa là không đòi kiểu rắn mặt, mà là lừa lão ta để lấy

lại.

Tào đại ca gật đầu, chứng tỏ lời Hàn Thắng Lợi nói là đúng. Rồi lại chau

mày, ý nói: Ý tứ là thế, nhưng không được nói như thế. Rồi bảo:

– Chú đi đi. Nhớ làm cho nhanh. Kẻo kẻ khác lại hớt tay trên.
Hàn Thắng Lợi cuống quýt:
– Vâng ạ. Em đi tìm lão ta luôn đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.