TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 309

chuyện thằng con bị bắt. Vốn dĩ, gã rất lo lắng, nhưng bây giờ, gã biết rằng,
có lo lắng cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Gã bắt đầu quay sang nhiếc
móc thằng con, vì tội dám lừa cả bố đẻ ra nó:

– Thằng mất dạy. Nó toàn lừa tôi thôi. Miệng cứ xoen xoét về quê về

quê, ai dè vẫn còn ở Bắc Kinh. Nó bị bắt cũng đáng đời.

Nghĩ tới chiếc túi, lại chửi:
– Có nằm mơ cũng không thấy. Thuở đời nhà ai, con ăn trộm của bố.

Bây giờ mới sáng mắt ra.

Phương lại không nghĩ thế:

– Nó là con trai ông. Nên ông phải nói là nó “cầm”, chứ không phải “ăn

trộm” chiếc túi của ông.

Lưu Nhảy Vọt vẫn tức giận:
– Tôi chỉ liếc mắt là đọc vị ngay. Cái con bạn gái nó không phải loại tử tế

gì. Chắc chắn, nó đã xui thằng con tôi lấy trộm của tôi.

Phương cười:
– Con bé ấy nó không trộm nhầm đâu? Ông biết chiếc túi ấy đáng giá

bao nhiêu tiền không?

Lưu Nhảy Vọt ngẩn người:

– Một chiếc túi thì đáng bao nhiêu tiền?
Phương:
– Chiếc túi ấy, trên thế giới này chẳng có mấy chiếc đâu. Thương hiệu

nổi tiếng thế giới đấy, quy ra nhân dân tệ, cũng phải mười mấy vạn.

Lại bảo:
– Chỉ có điều, đứa bạn gái con trai ông, nó cũng không biết điều đó.
Lưu Nhảy Vọt thảng thốt. Mười mấy ngày trước, gã mất một chiếc túi,

mấy hôm sau lại nhặt được chiếc túi. Lúc nhặt được túi, gã đã rủa Thanh
Diện Thú Dương Chí rằng không biết trộm đồ. Trộm của người nghèo thì
trộm tiền, còn trộm của kẻ giàu thì toàn trộm mấy thứ ba lăng nhăng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.