TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 62

nhón luôn quả đào cho vào mồm. Chén xong, lại thấy lông mũi có vẻ dài,
liền với chiếc kéo để trên bàn cắt tóc, soi gương cắt lông mũi. Đợi vị khách
kia sấy tóc xong, trả tiền đi rồi, Lưu Nhảy Vọt mới lên tiếng:

– Đến để nói lời tạm biệt em.

Mã Man Lệ ngạc nhiên:
– Nhà anh muốn đi khỏi Bắc Kinh à?
Lưu Nhảy Vọt lắc đầu:

– Không phải đi khỏi Bắc Kinh, mà là đi khỏi thế giới này.
Mã Man Lệ đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Lưu Nhảy Vọt

tiếp lời:

– Hôm qua, con anh đã ra tối hậu thư, bảo nốt hôm nay mà không gửi

tiền học phí về, nó sẽ bỏ anh đi tìm mẹ nó. Sáu năm trước, để có được nó,
anh đã phải tốn bao công sức. Giờ, nó bảo đi là đi. Sáu năm qua, anh đã
phải gồng mình vất vả thế nào? Bây giờ nó bỏ về với mẹ nó, thì khác gì nó
bỏ về với kẻ đã cướp vợ bố nó? Anh thì không sao, nhưng mọi người sẽ
đánh giá thế nào? Bị dồn đến nước này, anh chẳng thiết sống nữa.

Đoạn sử đau thương này, Lưu Nhảy Vọt từng kể cho Mã Man Lệ nghe,

Mã Man Lệ cũng biết. Nhìn Lưu Nhảy Vọt đầy bi phẫn, nhưng Mã Man Lệ
vẫn chưa tin lắm. Lưu Nhảy Vọt chẳng cần biết cô ta có tin hay không, tiếp
tục diễn kịch, nói với mình trong gương, mà như đang nói với thằng con
trai:

– Thằng khốn, mày có còn biết phân biệt phải trái nữa không, hả? Mẹ

mày là đứa như thế nào? Bảy năm trước, nó là một đứa lăng loàn. Mẹ mày
đi theo đứa nào? Một thằng chuyên bán rượu rởm. Lẽ ra phải bị ra tòa từ
lâu rồi!

Rồi tự than thân trách phận:

– Trên đời này không còn chỗ cho người thật thà rồi sao? Kẻ to mật thì

chết no, đứa gan bé thì chết đói. Đừng có dồn tôi đến đường cùng. Cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.