TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 63

đường, tôi sẽ không tự sát, mà xách dao đi tìm hai đứa chúng nó, để cho lũ
chó má ấy nếm mùi tanh của máu!

Chả là, hôm qua vừa diễn một vở kịch lớn, coi như đã có trải nghiệm.

Nên vở diễn hôm nay, Lưu Nhảy Vọt vào vai nhanh hơn hôm qua. Lúc bi
phẫn quá, bản thân tự dưng cũng mặt mũi phừng phừng, cổ bạnh ra, trông
giống đáo để. Gã nói tiếp:

– Anh đến đánh tiếng với em, rồi ra bến tàu.
Mã Man Lệ mắc mưu Lưu Nhảy Vọt, cũng vào vai theo:
– Mỗi chuyện cỏn con như vậy, việc gì phải dùng đến dao rợ.

Lưu Nhảy Vọt làu bàu với cô ta:
– Học phí những hơn ba nghìn tệ, một chốc một lát kiếm đâu ra ngần ấy.

Em bảo anh nên làm sao?

Cái sự làu bàu của Lưu Nhảy Vọt làm Mã Man Lệ biết tỏng gã đang

đóng kịch. Ra là một kiểu đòi nợ biến tướng. Mã Man Lệ chanh chua:

– Cái nhà anh này ghê gớm thật đấy. Có mấy đồng ranh mà bày đặt to

chuyện quá!

Rồi, cũng có thể vì không muốn dây dưa với Lưu Nhảy Vọt, cũng có thể

vì thấy không nên nợ gã quá lâu, hoặc giả, thấy cái tay Lưu Nhảy Vọt này
nhỏ mọn quá, Mã Man Lệ bèn lấy ra từ trong ngăn kéo một mớ tiền lẻ, toàn
loại mệnh giá năm tệ, mười tệ, quẳng cho Lưu Nhảy Vọt:

– Bận sau, đừng có vác mặt đến nữa nhé!

Lưu Nhảy Vọt lụi cụi nhặt tiền trên sàn, kiểm tra, tất cả là hai trăm mốt

tệ. Lúc này, gã nói giọng nghiêm túc:

– Ai bày đặt? Nói thật đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.