TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 65

Bước lên bậc thang ngoài cửa bưu điện, Lưu Nhảy Vọt đột nhiên dừng

lại. Bởi gã nghe thấy giọng quê. Trước thùng thư ở góc rẽ vào bưu điện,
một lão hát rong độ ngoài 50 tuổi đang vừa kéo nhị, vừa hát. Dưới đất đặt
một chiếc bát sứ. Trong bát chỏng chơ vài đồng xu. Hát rong là chuyện
bình thường, nhưng người đàn ông hát rong lại là người Hà Nam. Ông ta
hát bài “Dâng hiến tình yêu” đang thịnh hành bằng giọng Hà Nam đặc sệt.
Cây nhị lạc điệu, giọng của ông ta cũng lạc điệu, ý a ý éo, nghe cứ như lợn
bị chọc tiết, Lưu Nhảy Vọt thấy chối cả màng nhĩ. Nếu ngày thường mà
gặp chuyện này, có lẽ Lưu Nhảy Vọt cũng chẳng hơi sức đâu mà để tâm.
Nhưng hôm qua và hôm nay, liên tiếp hai vở diễn lớn đều thành công mỹ
mãn, lòng đang phơi phới, tự dưng, thấy việc này mình không nhúng tay
vào không xong. Theo cách nghĩ của Lưu Nhảy Vọt, xử lý việc không đâu
kiểu này cũng chia làm hai loại: nói có uy và nói không có uy. Gặp người
trên cơ mình, cái việc không đâu này không dám xía mũi vào. Gặp người
dưới cơ mình, mới dám hiên ngang đứng ra giải quyết. Lưu Nhảy Vọt mặc
dù chỉ là một tay đầu bếp ở công trường, nhưng tự gã cảm thấy, thân phận
gã cao hơn lão hát rong đến nửa cái đầu. Thêm nữa, lão hát rong là người
Hà Nam. Có câu “Sợ người lạ, bắt vạ người quen”. Lưu Nhảy Vọt bèn quay
lại, bước xuống bậc, đến trước thùng thư bưu điện. Lão hát rong vẫn đương
nhắm mắt hát say sưa. Lưu Nhảy Vọt giật giọng:

– Dừng! Dừng! Tôi bảo nhà ông đấy!

Hát đương phê, lão hát rong bỗng giật bắn người. Lão tưởng gặp phải

nhân viên quản lý đô thị, vội buông chiếc nhị xuống, mở to mắt ra nhìn
người đối diện. Thấy Lưu Nhảy Vọt không mặc đồng phục của cánh quản
lý đô thị, nghĩ chắc chẳng liên quan gì đến mình, ngay lập tức có phần bực
bội:

– Sao thế?
Lưu Nhảy vọt:

– Ông đang hát bài gì đấy?
Lão hát rong ngạc nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.