TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 66

– “Dâng hiến tình yêu” chứ bài nào.
– Người Hà Nam phỏng?

Lão hát rong gân cổ lên:
– Người Hà Nam thì động chạm đến ai?
– Có đấy. Ông thử nghe mà xem. Có câu dâng hiến nào của ông mà

không sai nhạc không? Mất mặt ông, chuyện nhỏ. Nhưng để mất mặt người
Hà Nam, là to chuyện rồi đấy.

Lão hát rong vẫn không phục:
– Ông là ai? Việc đếch gì đến ông?
Lưu Nhảy Vọt chỉ về công trường xây dựng đằng xa:

– Trông thấy chưa? Tòa nhà kia kìa, của tôi xây đấy.
Lưu Nhảy Vọt nói nghe thì to tát, nhưng lập lờ. Đằng xa có tới mấy tòa

nhà CBD đang xây dở. Trong đó có một tòa, mặc dù không thể nói là của
Lưu Nhảy Vọt xây, nhưng là của đội xây dựng chỗ Lưu Nhảy Vọt xây.
Chính vì lập lờ, nên người nghe có thể hiểu Lưu Nhảy Vọt là ông chủ công
trường, cũng có thể hiểu Lưu Nhảy Vọt là một công nhân xây dựng. Nhưng
cả hai trường hợp này đều không phải, bởi Lưu Nhảy Vọt chỉ là một anh
đầu bếp của công trường. Thế nhưng, một anh đầu bếp cũng hoàn toàn có
thể nói lập lờ nước đôi như vậy. Khẩu khí của Lưu Nhảy Vọt đã bắt nọn
được lão hát rong. Lão thấy Lưu Nhảy Vọt mặc vét, thắt cà vạt, ngỡ Lưu
Nhảy Vọt là ông chủ của công trường. Coi như gặp cao thủ. Lão hát rong
có phần nản:

– Ở quê, tôi vẫn thường hát trụy1.

– Thế thì cứ trụy mà hát.
Lão hát rong vẻ tủi thân:
– Tôi hát rồi, nhưng chẳng ai nghe cả.

Lưu Nhảy Vọt rút từ trong túi ra một đồng xu, quẳng vào chiếc bát sứ:
– Tôi nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.