TÔI VẪN NGHE TIẾNG EM THẦM GỌI - Trang 64

cho bản thân mình thôi cũng đủ khó khăn rồi.

Ngẫm kỹ thì trong gia đình, chẳng có một ai là quan tâm đến sức khỏe

của tôi, bao gồm cả chính bản thân tôi nữa.

Kết cục là, tôi đã trải qua những ngày cuối cùng của năm đó và một

vài ngày đầu tiên của năm mới ở trong bệnh viện, ngày ngày ngắm nhìn
trần nhà quét vôi trắng.

Ngày nào Yuko cũng đến bệnh viện thăm tôi.

"Đáng lẽ ra tớ phải để ý tới cậu nhiều hơn."

Nàng ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh.

Mặc dù trong phòng bệnh có bật hệ thống sưởi, nhưng Yuko không hề

có ý định cởi chiếc áo khoác ngắn liền mũ của mình.

Thậm chí nàng còn lấy hai tay ôm lấy cơ thể như là lạnh lắm.

"Không ích gì đâu," tôi nói. "Ngay cả người trong cuộc là tớ còn

không nhận ra kia mà."

"Cho dù vậy thì..."

Nàng tự trách bản thân vì đã để mình chìm đắm quá sâu vào cái chết

của John.

"Nói thế nào thì, tớ cũng vẫn đang còn sống. Không có chỗ nào trên

cơ thể tớ bị tổn hại cả. Thế nên cậu cần gì phải ăn năn hối hận nào ?"

"Có thật là cậu nghĩ như vậy không?"

"Ừ, tớ nghĩ vậy đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.