động. Trước hết phải rõ phương pháp biến cong thành thẳng để giành thắng
lợi, ấy là nguyên tắc hành quân.
- Quân Chính viết : “Ngôn bất tương văn, cố vi kim cổ, thị bất tương kiến,
cố vi tinh kỳ” có nghĩa là “khi tác chiến mà dùng lời nói chỉ huy e quân
nghe không được, phải cần đến chiêng trống ; dùng động tác e quân không
nhìn thấy, phải cần đến cờ lệnh. Chiêng trống, cờ lệnh dùng để thống nhất
hành động của toàn quân. Toàn quân đã hành động nhất nhất thì người lính
dũng cảm không thể tiến một mình, người lính nhút nhát cũng không thể lùi
một mình, đó là phương pháp chỉ huy toàn thể đội hình tác chiến”.
- Đối với quân địch, có thể làm tan nhuệ khí của chúng ; đối với tướng
địch, có thể làm dao động quyết tâm của họ. Sĩ khí của quân đội lúc mới
giao chiến thì hăng hái, sau một thời gian dần dần suy giảm, cuối cùng tiêu
tan. Người giỏi dùng binh phải tránh nhuệ khí hăng hái của địch cho đến
khi nhuệ khí đó của chúng bị tiêu tan giảm sút thì đánh, đó là cách nắm
chắc sĩ khí quân đội. Lấy sự nghiêm chỉnh của quân ta đối phó với sự hỗn
loạn của quân địch, lấy sự bình tĩnh của quân ta đối phó với sự hoang mang
của quân địch, đó là cách nắm chắc tâm lý quân đội. Lấy gần chờ xa, lấy
nhàn chờ mệt (dĩ dật đãi lao), lấy no chờ đói, đó là cách nắm chắc sức chiến
đấu của quân đội. Không đi chặn đánh quân địch đang có hàng ngũ chỉnh
tề, không đánh kẻ địch có thế trận và lực lượng hùng mạnh, đó là cách nắm
vững biến hóa chuyển động.
- Nguyên tắc dùng binh là : địch chiếm núi cao thì không đánh lên, địch
dựa vào gò đống thì không nên đánh chính diện, địch vờ thua chạy thì
không nên đuổi theo, quân địch tinh nhuệ thì chưa nên đánh vội, địch cho
quân ta nhử mồi thì mặc kệ chúng, địch rút về nước thì không nên chặn
đường, bao vây quân địch nên chừa một lối thoát cho chúng, địch cùng
khốn thì không nên quá bức bách chúng. Phép dùng binh là như thế.