TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 201

CHƯƠNG XI

GIÓ NƯỚC SỞ TANH MÙI MÁU – NGŨ VIÊN RA NƯỚC

NGOÀI

Đang giữa lúc Tôn Vũ cùng đường nghẽn lối, loay hoay không biết tính

sao, thì đàn chim đêm vươn cổ gọi bầy bay về phương nam, đã gợi lên cho
chàng một ý tưởng, và ngay sau đó, Tôn Vũ đã dứt khoát quyết định sang
nước Ngô. Đi khảo sát những chiến trường thời xưa, chàng đã có dịp đến
vùng Thái Hồ. Bờ đông Thái Hồ có núi Khung Long đồ sộ, rừng thẳm non
cao, cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, lại thêm có Thái Hồ mênh mông
cách trở, nên càng khiến nó trở nên miền đất thánh cho người ở ẩn. Tôn Vũ
nghĩ rằng sống ẩn dật vào vùng núi sâu Khung Long, rồi sẽ làm như thầy
Vương Hử ngày nào, trồng lấy lúa ngô, chăm bón rau màu, chăn nuôi gia
súc, săn bắn muông thú, tìm hái cây thuốc, tự làm lấy mà ăn, không bon
chen với đời, khi nhàn tản vô tư, thì sửa chữa mười ba bài “binh pháp”,
mong sao cho nó được hoàn thiện hơn, mỹ mãn hơn. Xác định như thế rồi,
Tôn Vũ thấy lòng nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều, những âu lo phiền muộn
mấy tháng nay, như những áng mây che đầy trời, tan bay đi theo gió và
chăm chú vào một việc là đi đường – Đương nhiên, những khi lòng lắng
xuống, chàng vẫn thấy tim mình đôi lúc lại đau nhói từng cơn, bởi vì ở kinh
thành Lâm Tri là nơi còn có cha mẹ chàng, ông nội của chàng với bao
người thân đang ở đó, họ sẽ phải đứng trước biết bao nhiêu kết cục bi thảm
và những hậu quả đớn đau đáng sợ…

Kỳ thực thì kẻ dưới người trên, rặt chỉ là anh ngố lo sợ hão, Yến Anh

chẳng những không hề trị tội Tôn Bằng, mà cũng chẳng truy cứu gì thêm
đối với Cao Chiêu Tử, đúng như người ta thường nói lòng dạ tể tướng rộng
như lòng sông! Ngược lại, việc Tôn Vũ ra đi còn làm cho Yến Anh cảm
thấy đau lòng xót ruột, từng thương tâm nhỏ lệ bởi nước Tề mất đi một
nhân tài cỡ rường cột quốc gia…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.