TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 262

hẳn là phải giống nhau. Giờ này đây, mặt trăng ở quê hương chắc cũng to
như thế, cũng tròn như thế và cũng sáng như thế, còn gia đình thì như thế
nào? Ông nội nhân từ và cởi mở, cha ta bướng bỉnh ngang ngạnh, mẹ ta yếu
đuối hiền lành… lúc này đây hẳn là cũng đang ngẩng đầu ngắm trăng, lòng
nhớ đến người ruột thịt đang ở nơi đất khách quê người? Trận sóng gió về
chính trị ấy của nước Tề đã yên ắng hẳn chưa? Tính mạng và kết cục của
cha ta sẽ như thế nào? Cả nhà liệu có bị tru di hay không? Một mình ta
thoát ra khỏi luồng xoáy, xa hẳn cái nơi đầy chuyện thị phi, vợ hiền từ con
chăm chỉ, cuộc sống khá yên lành, có thể nói đã tròn vẹn như vầng trăng
kia ở trên trời? Nhưng nghĩ tới những người thân đang ở giữa một dòng
chảy đục ngầu, tự nhiên Tôn Vũ bỗng thấy nhói đau trong lòng, nỗi đau này
từ sau khi cất bước xa nhà, chưa từng nguôi ngoai bao giờ. Sở dĩ Tôn Vũ
không yên tâm với cuộc sống ẩn dật ở Khung Long khuất nẻo, thay họ đổi
tên, thay hình đổi dạng, cải trang chu du khắp nơi trên đất Ngô, một mặt
với mục đích là để sửa chữa mười ba bài “binh pháp”, nhưng mặt khác
cũng không ngoài mục đích nữa là giũ bỏ niềm đau đó trong tâm linh. Ông
nội chinh chiến suốt đời trên lưng ngựa đến nay tuổi tác đã cao quay về
nghỉ ngơi, người rất cần con trai ở bên, cần có cháu vào ra vui vầy, vậy mà,
giữa lúc ông nội mình cũng như mọi người già khác kinh sợ sự cô đơn nhất
thì mình lại ở một nơi xa lắc xa lơ thế này. Nếu như có điều gì bất trắc xảy
ra với cha mình, thì nỗi đớn đau này mình sẽ làm sao gánh chịu cho nổi
đây? Ông nội yêu quí mình như thế, chăm lo cho sự trưởng thành của mình
có thể nói người đã phải lao tâm khổ tứ nghĩ hết trăm phương nghìn kế, thế
nhưng thử hỏi mình đã làm gì được cho người? Đã tận hiếu chưa? Đã
phụng dưỡng được những gì? An ủi cho người được những gì?… Hoàn
toàn chưa! Có chăng chỉ là chỉ mang lại cho người sự cô đơn và nỗi nhớ
cồn cào. Tuy rằng khi còn nhỏ mình sống không hợp với cha cho lắm,
không tán thành lối sống lúc nào cũng cho mình là hơn cả và ít chịu nói
cười cởi mở, và ngay lúc này đây Tôn Vũ vẫn còn trách ông là lắm chuyện,
là không nên tham gia vào những hoạt động phản loạn của Cao Chiêu Tử.
Tuy nhiên việc đã thành sự thực mất rồi, trách móc lắm cũng bằng thừa,
mình dù sao cũng là một phần xương thịt của cha. Với mình, cha con nặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.