TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 525

tiêu diệt hẳn nước Sở, hoặc cả hai đều sứt đầu mẻ trán, thì Tề, Tấn được
một phen ngồi trên núi mà xem hổ cắn nhau, có trăm cái lợi mà không có
một điều thiệt, làm gì chẳng vui vẻ mà làm! Ngoài thư từ, vua hai nước này
đều có gửi quà tặng lại, giá trị cũng chẳng kém gì những thứ Ngô vương đã
tặng.

Phiếm Khải đến Sính đô, đến chào tướng quân Tử Tất. Thấy Phiếm Khải

xuất hiện, Tử Tất bất giác ngớ người ra, sao người này có vẻ quen mặt, như
đã từng gặp ở đâu, nhưng lại không nhớ lại ra đã gặp nhau lúc nào và ở
đâu, trong lòng còn đang nghi ngại băn khoăn. Phiếm Khải đã chủ động
xưng tên họ, nói rõ chức danh và xuất trình cả thư tín làm chứng, rồi đưa
quà tặng ra và nói:

– Phiếm tôi không ngờ được ba lần đến chào tướng quân, duyên nợ giữa

chúng ta thật không phải là nhạt nhẽo!…

– Thế nào! Phiếm tiên sinh đã gặp kẻ vũ phu này những ba lần rồi

sao?… – Tử Tất kinh ngạc trông ngây ngô cả mặt ra.

Phiếm Khải thấy vậy cười lên ha hả, cười xong rồi mới nói:

– Tướng quân đúng là quý nhân nên có máu hay quên. Phiếm tôi đã từng

xem bói, khám bệnh, kể chuyện cho tướng quân, chẳng lẽ tướng quân
không còn chút ấn tượng gì sao?…

Tử Tất bất giác sực nhớ ra, thì ra là thế!…
Tử Tất thừa biết mình đang như ngọc nằm trong đá vàng lẫn với đất,

người sống trong hang động và cũng thầm cảm ơn trị ngộ với Tôn Tử.
Mình đã thua thảm hại trong núi Thiên mục, quân đội tan vỡ hết, Tôn Tử
lại viết cho mình một bức thư làm tan băng giá, còn ấm áp trong lành hơn
cả gió xuân, để cho mình có thể ca khúc khải hoàn với tư thế của người
chiến thắng. Ông đã ví mình như một con phượng hoàng, mà đã là phượng
hoàng đương nhiên không nên sống chung bầy với lợn rừng và quạ đen.
Mưu kế quân sự của Tôn Tử cũng khiến cho Tử Tất khâm phục sát đất.
Ông có thể cân nhắc vấn đề từ một tầm nhìn chiến lược rộng lớn. Hoài bão

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.