- Để chị lấy cái này cho em.
Lát sau, chị mang ra một tượng Phật Bà Quan Âm bằng đá cẩm thạch, bảo:
- Cái này nằm trong túi xách của Phong nên không bị sứt mẻ gì, chị thấy
bên dưới đế pho tượng có ghi mấy chữ mà chị không hiểu nó dành tặng cho
ai, nên vẫn giữ ở đây cho tới giờ.
Hạnh vừa lật ngược pho tượng, nhìn vào dòng chữ: “Cho Gấu trúc hiền
lành, xin tạ tội và mong được tha thứ...” thì thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi, Phong ơi!
- Gấu trúc là ai vậy em?
Hạnh đáp qua nước mắt:
- Là em! Đây là lời xin lỗi mà nếu tới kịp thì em đã tha thứ cho ảnh rồi. Em
yêu Phong mà...
Hạnh bệnh và được nghỉ đến bốn ngày. Khi trở lại bệnh viện, cô nghe một
tin gây sững sờ:
- Anh chàng bệnh nhân đêm cậu trực tưởng đã chết, làm thủ tục để chuyển
xuống nhà xác, sau khi nằm nhà xác một đêm thì bỗng anh ta sống lại.
Người báo tin đó là Thúy Lan. Cô này còn nói thêm:
- Mình định báo cho cậu hay, nhưng do hôm sau cậu nghỉ bệnh nên mình
thôi. Các bác sĩ chịu trách nhiệm chính đêm đó đều bị phê bình, về tội bất
cẩn, suýt làm chết oan một con người!
Tin ấy tự dưng làm cho Hạnh bàng hoàng một cách kỳ lạ. Cũng không biết
tại sao như vậy. Suốt buổi sáng đó hễ làm việc thì thôi, lúc nào ngơi tay thì
Hạnh lại nghĩ về anh chàng bệnh nhân. Có lúc cô tự nói:
- Hai thời điểm cách quá xa, chớ nếu không...
Ai có nghe chắc cũng chẳng thể nào hiểu được Hạnh nói gì...
Buổi trưa thay vì ở lại ăn cơm chung với Thúy Lan, Hạnh lại kiếm cớ để đi