Ngày trước bà vẫn gọi Hạnh như vậy, bây giờ bà vẫn không thay đổi cách
gọi khiến Hạnh xúc động:
- Dạ, con chào bác, con xin lỗi vì lâu nay con quá bận, phải lo thi tốt
nghiệp, rồi lo tìm nhiệm sở...
Người chị của Phong, tức mẹ hai đứa bé cũng chạy ra reo lên:
- Bữa nay gió lành đó, nên cô Hạnh tụi con mới đáp vào nhà mình! Mẹ sẽ
khao cô Hạnh một bữa mới được!
Bà Lựu, mẹ của Phong rất thương Hạnh, bà nắm tay cô dâu hụt của mình
kéo vào nhà:
- Vào đây để má coi, lâu nay lo học hành thành cô bác sĩ mà có mập ốm đi
ký nào không?
Thấy đôi mắt Hạnh trũng sâu, bà lo lắng:
- Bộ làm bác sĩ cực lắm sao, trông con gầy rạc đi, mặt không tươi như ngày
xưa nữa!
Chị Hoa, chị của Phong nói đùa:
- Không được làm dâu má thì làm sao mập được!
Bất chợt bà Lựu òa lên khóc! Bà khóc như chưa bao giờ được khóc, vừa
ôm chặt lấy Hạnh, khiến cho cô vừa ngạc nhiên vừa ái ngại…
Rồi chị Hoa cũng khóc. Hạnh linh tính điều chẳng lành gì đó, cô hỏi nhanh:
- Có chuyện gì vậy bác? Chị Hoa...
Hoa bình tĩnh hơn, trả lời trong nước mắt:
- Thằng Phong... chết rồi!
- Trời ơi!
Tiếng kêu thất thanh của Hạnh cũng vừa lúc cô nhìn lên bàn thờ có ảnh của
Phong trên đó!
- Trời ơi! Sao... sao Phong chết?
Một trong hai đứa bé trả lời thay:
- Cậu Phong bị xe đụng chết!
Trước mắt Hạnh bầu trời như đang đảo lộn, thời tiết đang nóng mà cô cảm
giác mình đang lạnh và run lên nhè nhẹ…