- Anh tìm em suốt đêm qua! Hồi nửa đêm người ta đã hoàn hồn cho anh.
Anh đã về với em rồi đây, Hạnh!
Lạ lùng là giọng nói ấy đúng là giọng của Phong! Chỉ có điều… Hạnh
khựng lại, trong tư thế nửa muốn bước tới, nửa sắp sửa lùi...
- Đừng bỏ anh, Hạnh!
Anh chàng đưa tay như sắp chụp vào Hạnh, khiến cô phải thụt lùi và chới
với bỏ tay che bảng tên ra. Một y tá kêu lên:
- Bác sĩ Hồng Hạnh!
Những người tò mò đứng xem cũng ngơ ngác, có người lên tiếng:
- Thì ra từ hôm đến giờ anh chàng kiếm cô này!
Thấy anh ta muốn bước xuống, còn Hạnh thì cứ thụt lùi, hai cô y tá chụp
hai tay giữ anh ta lại:
- Anh hãy ngồi yên, chờ bác sĩ tới đã!
Vừa lúc ấy, hai bác sĩ trưởng, phó ca trực chạy vào. Lợi dụng cơ hội ấy,
Hồng Hạnh vọt nhanh ra ngoài rồi chạy như bị ma đuổi.
Đằng sau cô lồng lộng tiếng thét gào của anh chàng:
- Đừng bỏ anh, Hồng Hạnh ơi!
Chạy ra tới sân, thay vì ghé vào phòng trực cấp cứu Hạnh lại chạy bộ thẳng
ra đường. Chỉ kịp leo lên chiếc taxi. Hạnh giục:
- Chạy nhanh!
Cô trở về nhà mình một cách ngẫu nhiên, bởi cô không hề chỉ đường cho
người tài xế. Chạy nhanh lên phòng riêng, không kịp thay chiếc blouse ra,
Hạnh ngã vật xuống giường, nhắm nghiền mắt lại. Bao nhiêu chuyện vừa
xảy ra như đoạn phim quay chậm lại, hiển hiện từng chi tiết...
- Hồng Hạnh!
Hạnh mở cửa ra, sắc mặt tươi hẳn lên khiến Lan ngạc nhiên:
- Sao vậy Hạnh?
Hạnh nói làm Thúy Lan giật mình:
- Mình đưa anh ta đi thật!
Chìa chiếc nhẫn bạch kim ra trước mặt Lan: