đồng lương đủ sống, để không phải trở về quê nhận cuộc hôn nhân đặt để
của mẹ cha. Cô có yêu thương gì kẻ ấy đâu. Thà làm đứa con bất hiếu còn
hơn là phải giam hãm đời mình vào cuộc sống gia đình gượng ép. Với ý
nghĩ đó, Hương Lan đã rời bỏ người thân trốn đến thành phố hoa lệ này để
tự tìm cuộc sống mới. Một tháng trời lang thang, rong rủi số nữ trang mang
theo đã chi tiêu hết nhẵn. Nếu một vài ngày nữa không kiếm được việc làm
cô chẳng biết phải sinh sống ra sao? Mãi nghĩ vẩn vơ, đến khi giật mình
ngẩng đầu lên, Hương Lan mới biết mình đã đứng trước cửa hiệu:
- Xin lỗi, tôi muốn gặp ông chủ...
Bên trong cửa hiệu rộng lớn chẳng có ai ngoài một người đàn ông trạc tuổi
trung niên nhưng dáng vẻ bề ngoài rất trẻ và lịch lãm. Ông ta đang hí hoáy
gì đó nơi chiếc bàn làm việc kê mãi tận bên trong nên hình như không nghe
được câu nói của Hương Lan. Cô phải lặp lại bằng âm điệu lớn hơn:
- Thưa ông, tôi muốn xin việc làm.
Lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu lên, cặp chân mày chau nhẹ:
- Cô vừa nói cái gì?
Hương Lan bối rối không dám nhìn thẳng vào tia mắt người đàn ông:
- Dạ, có phải nơi đây đang cần người giúp việc không ạ?
Người đàn ông đáp chậm rãi:
- Phải cô đến đúng nơi rồi.
Vừa nghe qua Hương Lan khấp khởi mừng bước nhanh tới đặt bộ hồ sơ lên
trên bàn:
- Thưa ông, đây là đơn xin việc của tôi.
Người đàn ông quan sát Hương Lan rồi phẩy tay:
- Không cần thủ tục rườm rà đâu. Tôi chỉ muốn thuê một người giúp việc
cần mẫn và trung thành.
Hương Lan nói vội vã:
- Nếu chỉ có thế thì tôi đủ điều kiện.
Người đàn ông nhếch mép: