- Hãy gọi tôi là Hoàng Huy. Còn cô…?
- Dạ, tôi tên là Hương Lan.
- Nghe cũng thu hút đấy.
Hương Lan bẽn lẽn bẻ ngón tay:
- Tôi chỉ là một cô gái nhà quê thôi, không dám nhận lời khen đâu ạ.
Ánh mắt người đàn ông lộ rõ sự đắm đuối:
- Tôi không tán dương theo kiểu nịnh bợ đâu, mà là nói theo nhận xét ai
dám bảo hoa đồng nội không hương sắc bằng hoa trong vườn.
Đôi má Hương Lan hây hây đỏ bởi lời khen tặng của ông chủ cửa hiệu. Tự
nhiên cô thấy có thiện cảm với ông ta dù tuổi tác khá chênh lệch nhau. Cô
buột miệng:
- Thưa, gia đình ông đông người không?
Người đàn ông ngó chăm chú vào cô:
- Mới ngày đầu cô đã vi phạm nội quy rồi. Nhưng thôi, để tôi nói cho cô
biết bản thân tôi hiện giờ là một kẻ độc thân.
Mặc dù đã bị cảnh cáo nhưng bản tính tò mò của phụ nữ trong Hương Lan
vẫn chưa chịu dừng lại. Cô tiếp tục:
- Ông chưa từng lấy vợ ư?
Sắc mặt người đàn ông đanh lại kèm theo sự co giật trên làn da. Ông ta rít
nhẹ qua kẽ răng:
- Sao cô nghĩ rằng tôi chưa từng lấy vợ? Hừ, mà đàn bà là cái thá gì chứ.
Chỉ là một lũ bạc nghĩa, bạc tình giống nhau thôi!
Bỗng dưng bị mắng lây, Hương Lan tính cãi lại nhưng nghĩ đến thân phận
người giúp việc của mình, cô đành phải ngậm miệng hứng chịu sự giận dữ
đột xuất của ông chủ cửa hiệu, nhưng suy ra cho cùng thì cũng do lỗi của
cô. Hương Lan vội nghĩ đến phương pháp xoa dịu:
- Thưa ông chủ, tôi xin lỗi.
Định tuôn ra hàng loạt những lời nặng nề nữa song thấy Hương Lan khép
nép cúi đầu, ông Hoàng Huy bèn thu hồi cơn bộc phát trong lòng lại. Tuy
nhiên, sự khó chịu vẫn còn để lộ ra bên ngoài:
- Tôi mong rằng cô đừng làm cho tôi bực bội thêm lần nữa.
- Tôi biết rồi, thưa ông chủ.