Có lẽ ông muốn dặn dò thêm cô cháu gái đôi điều...
Ông Sâm nhẹ bước qua phòng Trâm. Ông đưa tay gõ nhẹ vào cửa, bởi biết
thường khi Trâm rất nhạy thức. Tuy nhiên, gõ đến ba lần mà vẫn chẳng
nghe Trâm lên tiếng, ông Sâm hơi lo, hay là có chuyện gì với cô cháu gái
của mình?
Linh tính báo cho ông chuyện chẳng lành. Ông Sâm cầm nắm cửa xoay
mạnh và... thật bất ngờ, cửa phòng không khóa nên bật vào trong. Phòng
còn sáng đèn, nhưng không có người!
- Trâm ơi.
Ông Sâm cất tiếng gọi, vừa lúc nhìn qua cửa sổ ông thấy bóng một phụ nữ
đi sâu vào vườn phía sau.
- Trâm.
Không kịp suy nghĩ, ông Sâm tức tốc chạy theo. Từ dãy phòng có một hành
lang nối với vườn sau bằng một cửa hậu, nên chỉ mấy chục giây sau ông đã
ra tới con đường nhỏ. Trước mặt ông là bóng tối dày đặc, tuy nhiên là chủ
nhà nên ông không khó để đi nhanh theo cái bóng vừa khuất.
Tự dưng ông Sâm lo sợ cho cô cháu gái vô cùng. Những gì ở phía đó từ lâu
rồi ông không còn dám nghĩ tới chớ đừng nói là bước vào. Vậy mà bây giờ,
với sự an nguy của người thân duy nhất còn lại trong đời mình, ông Sâm
gần như quên hết, chỉ biết cố đi nhanh. Khoảng năm phút sau thì vườn hoa
layơn đã ở trước mặt. Lâu lắm chưa ra đây, nhưng ông biết có người chăm
sóc nó, nên tuy vội ông vẫn chép miệng:
- Chu đáo quá.
Mười phút sau, ông đã tới trước ngôi nhà của Tư Đạm. Cửa đóng kín, đèn
tắt. Chứng tỏ chủ nhân đã ngủ say.
Không chút chần chừ, ông Sâm vòng ra sau, hướng về phía nhà mồ. Nơi
này, kể từ khi về nước hai năm trước, ông chỉ nghe một tin nhắn qua điện
thoại của Tư Đạm: Mồ mả đã xong, khi nào tới thì nên đi một mình.
Nhưng chưa bao giờ ông Sâm tới...
Vừa bước vào nhà mồ, ông Sâm đã khựng lại, tim ông đập nhanh? Trước
mặt ông là một cô gái đang ngồi gục đầu trước ngôi mộ.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng, ông Sâm thảng thốt kêu lên.