TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1297

nói thoát ra khỏi miệng mới giật mình, không khéo Thi lại đánh giá tôi là
thằng bộp chộp, chưa chi đã...
Nhưng có lẽ Thi không nghĩ thế, cô khẽ lắc đầu:
- Em dùng thử nhiều thứ rồi nhưng vẫn không có công hiệu. Hễ đi xe máy
lạnh, đóng cửa bít bùng là em lại bị... Chắc tại cái số em nó nghèo...

Tôi bật cười trước câu nói của Thi. Bên trái tôi, ông già che miệng ngáp
một cách mệt mỏi rồi bỏ mặc hai đứa trẻ, ông tựa đầu vào thành ghế ru giấc
Nam Kha. Xe chạy bon bon trên đường, hành khách trên xe ai nấy gật gà
gật gù theo từng nhịp xóc. Chủ xe chỉ để một bóng đèn vàng vọt nên tôi
không nhìn rõ được Thi lúc này, nhưng tự nhiên tôi lại có cảm giác mình
“nhìn” Thi rất rõ. Tôi vẫn xác dịnh được rằng cô gái có khuôn mặt khá xinh
nhưng có điều nước da cô ta trắng quá, trắng đến gần như... phát sáng trong
đêm.

Thi nghiêng nghiêng chiếc đầu xinh xắn, mắt dõi nhìn ra những lùm cây
ven đường, tôi thấy Thi có vẻ gì đó rất buồn ngay cả lúc cô cười nói với tôi.
Thường thì những đứa học trò, khi ngồi xe về quê bao giờ cũng có tâm
trạng nôn nóng, háo hức và vui vẻ lắm chứ không giống như Thi bây giờ.
Trông cô không giống đang đi về nhà, mà như đang đi đến một nơi ngoài ý
muốn.
“Chắc có lẽ Thi còn mệt sau cơn say xe lúc nãy”, nghĩ vậy nên tôi cũng
không thắc mắc nhiều nữa.
- Em về quê hôm nào trở lại trường?
Tôi cất tiếng hỏi, xua tan sự im lặng nãy giờ. Thi buồn buồn:
- Không chắc em có trở lại trường hay không nữa...
- Sao thế? - Tôi ngạc nhiên kêu lên.
- Em đau bệnh hoài, ba mẹ không muốn em đi xa...
Thì ra là vậy! Có lẽ ba Thi vô Sài Gòn lần này để bắt ép con gái về quê,
hèn gì trông cô có dáng vẻ như thế.
- Bệnh thì chữa ở Sài Gòn càng có điều kiện để chữa trị mà? - Tôi nói một
cách tự nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.