Nói là làm ngay, do va li không khóa nên họ mở ra được dễ dàng. Trong va
li không hề có quần áo gì, chỉ duy nhất một vuông khăn màu thiên thanh, lạ
một điều là trên khăn có viết dòng chữ màu đỏ, giống như màu son môi:
“Bọn bốn tên phải chết!”. Và bên cạnh đó là dấu một đôi môi in đậm cũng
màu đỏ thắm!
Hoài An kêu lên:
- Môi này giống của cô ta lắm!
- Cô nào?
- Thì cô khách hồi trưa nay! Loại môi anh đào mọng này nhìn là nhớ ngay!
Sau một lúc tần ngần, hoang mang, Ngọc đóng va li lại và nói:
- Mình báo nhà chức trách liền!
Nhưng chợt Hoài An nhìn lên vách tường, cô kêu lên:
- Có dòng chữ kìa!
Trên tường cũng có dòng chữ màu đỏ: “Từng đứa, từng đứa một, lũ bốn
tên...”.
- Giống chữ viết trên chiếc khăn!
Hoài An vừa nói vừa run, linh tính như báo cho cô điều gì đó không lành.
Cô bảo khẽ Ngọc:
- Khoan báo nhà chức trách đã.
Cô nắm tay bạn trở xuống quầy tiếp tân. Điều mà Hoài An cần xem là cái
bằng lái xe đang lưu giữ. Lúc trưa An nhớ rõ đã ghi tên cô ta vào sổ, tên rất
đẹp, Hương Thảo.
Nhưng lạ quá lúc tìm cái bằng lái của khách thì chẳng thấy. Mà sổ lưu trú
chính Hoài An đã ghi khá đầy đủ chi tiết của khách trọ giờ đây cũng chẳng
còn dòng nào?
- Lạ chưa?
Ngọc ngạc nhiên:
- Bà nhớ xem, có ghi sổ chưa?
Hoài An bực dọc: