thóc từ lúc đó, cho đến khi lẳng lặng trở về Sài Gòn.
Bà ta lên thì có người giúp việc đi cùng, nhưng lúc về thì để chị giúp việc ở
lại, do quá vội, mà cũng có thể do đầu óc quá căng thẳng, nên mãi đến khi
lái xe ra tới nửa đường bà mới chợt nhớ. Nhưng dù vậy bà ta vẫn cho xe
chạy thẳng. Qua một đoạn đường đèo, bà dừng lại tìm nơi đi vệ sinh, đồng
thời cũng để xả bớt căng thẳng.
Lúc trở ra xe, vừa mở cửa bà Xuân đã nhìn thấy có một người ngồi phía
băng sau. Bà ngạc nhiên:
- Nãy giờ mày ở đâu, tao cứ tưởng bỏ mày lại trên đó rồi?
Bà nghĩ đó là con sen. Tuy nhiên, khi người đó ngẩng lên, thì bà Xuân mới
đứng tim vì sợ.
- Cô... cô là...
Bà chỉ nói được có mấy tiếng rồi như bị á khẩu. Trong khi đó, người ngồi
băng sau nói như ra lệnh:
- Tiếp tục đi đi chớ, bà Kim Xuân!
Kim Xuân không còn hồn vía, nhưng vẫn riu ríu vâng lời. Bà cho xe chạy
từ từ, đổ đèo. Phía sau người khách chẳng nói năng gì, vậy mà bà vẫn sợ
thất thần, gần như người đờ ra.
Nửa giờ sau, khi xe vào một thị trấn nhỏ, kim đồng hồ xăng xuống quá
thấp, bấy giờ bà Kim Xuân mới dám lên tiếng:
- Cho tôi ngừng đổ xăng.
Bỗng phía sau lên tiếng:
- Bà chủ, cứu con với!
Bà Kim Xuân hoảng hốt nhìn và không khỏi sửng sốt khi thấy chị giúp việc
đang nằm trên băng ghế, tay đang bị trói bằng chiếc áo khoác của chính chị
ta.
- Sao... sao lại là mày?
Tư Lượm cố vùng dậy: