- Thì con nằm sau này nãy giờ, con kêu bà quá trời mà bà không nghe.
Miệng mồm con bị nhét đầy những thứ gì suýt làm con ngộp thở! Vừa rồi
khi bà chạy sụp cái ổ gà, xe nảy lên nên vật nhét trong miệng con mới trôi
ra.
Không thể tin nổi mắt mình, bà Kim Xuân sợ sệt đưa tay sờ vào vai Tư
Lượm trước khi hỏi lại:
- Có đúng là mày không?
Tư Lượm thấy thái độ bà chủ thì cũng ngạc nhiên:
- Nãy giờ con cứ tưởng bà chủ giận gì con nên trói tay con lại ném lên xe
chứ!
- Tao trói mày bao giờ?
- Con đang rửa mặt trong toa lét thì bị bóp cổ, lôi xệch ra xe. Con không
dám kêu và chống cự vì cứ ngỡ bà chủ nổi tam bành chuyện gì đó... Vậy
mà suốt dọc đường chẳng hề nghe bà chủ nói gì...
Bà Kim Xuân lẩm bẩm:
- Vậy lúc nãy ai ngồi sau xe?
- Từ khi xe chạy đến giờ có ai lên cùng ngồi với mày không? - Bà hỏi lại.
Tư Lượm lắc đầu:
- Đâu có ai?
- Chớ lúc tao ngừng xe trở ra ai ngồi đó?
Lượm ngơ ngác:
- Con nằm đây suốt chớ có ai đâu? Lúc ấy con thấy bà nhìn con trân trối,
con lên tiếng van xin bà, vậy mà bà chủ vẫn tỉnh bơ, khiến con càng sợ
thêm, nên không dám hé môi nữa…
Bà Kim Xuân cảm nhận được cơn sợ hãi của mình đang lan dần khắp cơ
thể. Hình ảnh mà bà thấy lúc nãy giờ đây như hiển hiện trở lại qua bóng
dáng con Tư Lượm. Bỗng bà ta thét lên:
- Đừng! Đừng hại tôi!
Bà vừa kêu la vừa bỏ xe chạy như bị ma đuổi! Tư Lượm ngơ ngác, gọi với
theo:
- Bà chủ! Bà chủ!