cho không khí vũ trường đêm nay thêm hào hứng, quyến rũ, mà còn khiến
con tim của chủ nhân xao xuyến, bồi hồi! Do vậy, tôi xin mạn phép được
tuyên bố, suốt tối nay và chính xác hơn là suốt nhiều đêm, khi đóa hoa này
còn lưu lại đây, vũ trường sẽ miễn phí hoàn toàn cho cô ấy. Chẳng những
thế, tất cả nam khách khác cũng được giảm năm mươi phần trăm giá thức
uống!
Những tràng vỗ tay nổ vang. Có một ai đó nói to:
- Nhân dịp này, xin vinh dự mời người đẹp Hồng Kông lên sân khấu. Nếu
hát được thì hát, còn không hát được thì chỉ cần cười cho chúng tôi một nụ
thôi cũng đủ.
Bất chợt người đang vây quanh cô này vẹt cả ra. Nàng đứng dậy, uyển
chuyển bước về phía sân khấu thấp. Nàng đi tới đâu hương thơm tỏa ra đến
đó. Mà chừng như không phải là hương nước hoa nhân tạo.
Vừa đứng trước micro nàng đã cười thật tươi! Đáng lý đã có một tràng
pháo tay vang lên. Nhưng hình như cả mấy trăm khách nhảy đều đang đờ
người ra, quên cả hoan hô!
Nàng cất giọng trong veo:
- Xin nói với tôi bằng tiếng Việt. Tôi không phải người Hoa! Tôi là Hương
Thu, người con của đất Sài thành hoa lệ này!
Lúc này mọi người mới hoàn hồn! Họ như bầy ong vỡ tổ, vỗ tay rào rào.
Có người còn hứng chí la lên:
- Nàng xứng đáng là hoa hậu đêm nay! Nàng là nữ hoàng sắc đẹp!
Thôi thì đủ cả lời tán tụng. Trong khi đó thì người đẹp Hương Thu vẫn bình
thản. Nàng nói xong mấy lời liền rời sân khấu và biến mất!
Cả vũ trường nhốn nháo đi tìm. Lão chủ Lý San thì hò hét đám gia nhân:
- Tụi bây tìm khắp nơi coi cô ấy đi đâu? Nãy giờ có đứa nào thấy cô ta ra
ngoài không?
Hai tên bảo vệ quả quyết:
- Chắc chắn là không ai rời khỏi vũ trường cả!
Lý San bảo viên quản lý: