TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1382

Khi còn lại một mình, hai người châu đầu vào nhau như bàn bạc chuyện
gì đó. Lúc giám thị bước tới thì ngạc nhiên khi thấy họ đang thắt gút hai sợi
dây thừng thành hai chiếc vòng thòng lọng, kiểu vòng thắt cổ.
Giám thị tri hô lên thì cả hai chỉ nhoẻn miệng chớ không sợ sệt gì cả.
Suốt đêm đó hầu như cả trại tâm thần không ai có thể ngủ được với hai
con người này. Họ cứ hết ngồi rù rì với nhau, xong lại đi vòng vòng khắp
nơi. Phòng nào họ cũng thò đầu vào rồi hỏi to:
- Thằng Hưng, thằng Lộc đâu?
Có lúc một trong hai người lại la lên:
- Chạy! Chạy đi, đồ ngu, nó giết chết bây giờ!
Trong khi bà kia lại giọng điệu ngược lại:
- Tính chạy hả, không xong đâu! Thằng kia, chạy đâu cho thoát!

Và thế là họ chạy, như đang rượt kẻ nào đó tên Lộc và Hưng! Đến nỗi
trong trại có ai tên là Hưng và Lộc đều được giám thị giấu kỹ.
Sau cùng, theo ý của Jane, có gần mười người có tên Lộc, Hưng được
tập trung lại một phòng, có bảo vệ canh giữ, họ đưa hai bà Xuân vào, cho
nhìn mặt. Chính sơ hỏi:
- Trong số này, có ai là người quen của hai chị không?
Cả hai chăm chú nhìn rồi phá lên cười:
- Người nào cũng hiền lành quá, đâu phải chúng nó!
Bà Kim Xuân còn nói cụ thể:
- Bọn chúng giàu lắm, đâu phải như mấy người này!
Có một bệnh nhân tâm thần nặng, bước tới vỗ ngực:
- Tao là Lộc đây, đứa nào kiếm tao?
Lệ Xuân cũng bước tới đứng chống nạnh phía đối diện:
- Tao tìm thằng Lộc, chứ không phải mày! Cỡ mày thì có dám giết người
không?
Người nọ hơi bị khựng lại, trong lúc Kim Xuân cũng xông tới, hỏi giọng
trịch thượng:
- Có từng hãm hiếp ai chưa?
Người bệnh kia giọng ỉu xìu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.