TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1707

thấy, chị gào lên:
- Xuyến ơi!
Ôm con vào lòng, chợt một lần nữa chị Năm hốt hoảng, bởi tay chị vừa
chạm vào một vật nhọn nhô ra từ ngực con bé. Và...
- Máu! Máu mình ơi!
Nghe tiếng kêu thét của vợ, lúc ấy Năm Đực mới bế xốc con lên. Một cây
tre nhọn xuyên từ lưng thấu qua ngực của Xuyến.
Đưa ngón tay để ngang mũi con, Năm Đực chết điếng. Bởi Xuyến đã chết
tự bao giờ rồi!
- Xuyến ơi! Má nè con!

Nghe vợ gào khóc thảm thiết, Năm Đực muốn ngăn lại, nhưng anh không
còn sức đâu nữa để lên tiếng. Mãi đến khi thấy vợ sắp đập đầu vô bờ đất,
anh mới kéo chị về phía mình, giọng khàn đặc:
- Nó chết rồi mình à!
Không tin điều đó, nên chị Năm cứ tiếp tục gào khóc. Giữa đêm trường,
tiếng khóc vang đi rất xa. Có lẽ vì thế nên có tiếng chó sủa từ trong xóm,
rồi một lát sau, có nhiều bước chân đi về phía họ.
- Có chuyện gì mà ban đêm ban hôm om sòm ngoài này vậy?
Giọng của hương quản Xị nghe là nhận ra liền, nên Năm Đực vội kêu lớn:
- Vợ chồng tui đây hương quản ơi. Năm Đực đây!
Hương quản Xị đi cùng với hai dân đinh nữa, tất cả họ còn nồng nặc mùi
rượu. Khi lại gần, chừng như nhận ra Năm Đực nên hương quản hỏi lớn:
- Mày ăn cắp lúa người ta hay sao mà giờ này ở đây?
Đang đau buồn mà nghe hỏi vậy, chị Năm nạt ngang:
- Con tui bị giết đây nè!
Năm Đực bình tĩnh hơn:
- Con gái tui bị người ta giết chết bỏ nằm đây, hương quản cứu giùm nó
với!
Quản Xị bước tới, đưa đèn pin soi vô xác chết rồi không cần nhìn kỹ, đã
nói ngay:
- Bị chông tre đâm lủng như vầy là... đi đâu đó ban đêm, lọt xuống hầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.